🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
La Ngọc Tình nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười, ngẩng đầu, phát hiện Khổ Sinh đã khôi phục biểu tình trước đây. Cô không thể thấy Khổ Sinh cười...... Nhưng màn ảnh di động đã ghi lại!
Với khoa học kỹ thuật hiện đại, cương thi nào muốn che giấu cảm xúc, quả thực không có chỗ.
Khả năng trước kia hắn cũng từng cười, nhưng khi đó trên mặt hắn còn che một cái khẩu gông, rất nhiều biểu tình rất nhỏ đều thấy không rõ, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên La Ngọc Tĩnh thấy rõ hơn tươi cười.
Cùng hắn "Đáng giận” một chút cũng không giống nhau, vô cùng sáng ngời ôn nhu.
Cầm di động nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trong chốc lát, La Ngọc Tĩnh đặt bức ảnh này làm hình nền, còn riêng cắt ra gương mặt Khổ Sinh tươi cười gửi vào vòng bằng hữu.
Hiện giờ vòng bằng hữu của cô chỉ có chị gái cùng mấy người Tần gia từng tiếp xúc, phát ra xong chị cô liền nhắn lại bình luận cho cô.
[ Khổ Sinh nhìn qua rất vui vẻ, Tiểu Tĩnh em nói cùng hắn rồi sao?]
...... Còn chưa đâu, có lời xác thật nói không ra. Vốn chuẩn bị nói ở trước cái chuông lớn cửa Chung thị kia, dù sao cũng là nơi lúc trước cô biến thành cương thi, nhiều ít có chút ý nghĩa đặc thù, nhưng đã bị cắt đứt lại có rất nhiều người nhìn chăm chú mà chụp ảnh, một chút không khí đều không còn.
Nhìn trên màn hình di động của cô có một gương mặt tươi cười cực lớn, Khổ Sinh che lại trán mình biểu hiện thật sự thống khổ. La Ngọc Tình cưỡng bách lôi tay hắn xuống, phát hiện hắn tựa hồ là đang ngượng ngùng.
"Đáng giận, như vậy không quen!” Khổ Sinh mua cái khẩu trang đeo lên. Quanh đây chỉ có loại khẩu trang kỷ niệm bằng vải này, vẽ hai cái lục lạc. Che non nửa khuôn mặt mình rồi, Khổ Sinh rốt cuộc khôi phục thong dong.
Hắn càng để ý như vậy, La Ngọc Tĩnh càng muốn lấy việc này trêu hắn, thậm chí cắt riêng xuống gương mặt tươi cười của hắn đặt làm ảnh chân dung.
“Anh không cho em xem mặt, em còn có thể xem ảnh chân dung.” La Ngọc Tĩnh nói.
Khổ Sinh không còn lại gì để nói, giận dữ kéo xuống khẩu trang ném sang một bên.
La Ngọc Tĩnh đang cùng hắn vui đùa, bỗng nhiên di động vang lên một tiếng, có người xin kết bạn, cô cúi đầu nhìn lên, người nọ chào hỏi: "Chân dung là ảnh thật sao? Anh giai thiếu bạn gái không, kết bạn đi!”
Xem nhẹ xin kết bạn từ người này, lại có một cái mới nữa.
Người này chào hỏi: "Chân dung là của người thật, hẹn hò không?”
La Ngọc Tĩnh: "....."
Hoả tốc sửa lại chân dung, nhào lên đem khẩu trang Khổ Sinh mới vừa kéo xuống một lần nữa lại mang lên cho hắn.
Khổ Sinh bị cô đẩy lui ra sau: "Làm cái gì?”
La Ngọc Tĩnh nghiến răng: "Mùa hạ dễ cảm dễ lây bệnh, anh đeo khẩu trang lên cho em!”
Khổ Sinh: "Em làm cái gì lại nghiến răng, đói bụng nói với ta là được.”
La Ngọc Tĩnh nghiến răng nghiến lợi: "Em không đói bụng, chính là răng có chút ngứa!”
"Ngứa răng? Chẳng lẽ là đang dài ra?” Khổ Sinh nhéo mặt cô để cô há mồm nhìn vào trong xem, lại sờ sờ hai viên răng nanh cô tạm thời thu lại, có chút kỳ quái, "không có dị thường, sao lại ngứa?”
La Ngọc Tĩnh lay tay hắn, thanh âm hàm hồ nói: "Nói anh cũng không rõ, anh cái khúc gỗ này.”
Hai người đi ngang qua Tức thành, tiếp tục đi về phía trước. Bọn họ dù sao cũng không cần nghỉ ngơi, ban đêm cũng lái xe.
Ngày này ban đêm, đi ngang qua một quốc lộ hẻo lánh, lốp xe bị đâm. Khổ Sinh và La Ngọc Tĩnh mới vừa xuống xe, bên đường chạy ra ba kẻ cầm dao và gậy.
"Di động, ví tiền, đồng hồ... Còn có đồ vật nào đáng giá, đều lấy ra.” một người đàn ông nói.
Bọn họ nhìn qua đã làm nhiều lần, động tác dị thường thuần thục.
Khổ Sinh nói: "Ta còn tưởng rằng thời đại này mọi người sống không tồi, cũng không có loại người này tồn tại."
La Ngọc Tĩnh cười lạnh: "Thế giới dù tốt thì vẫn có kẻ xấu.”
Khổ Sinh: "Thật đúng là đạo lý này.”
Hai người đứng ở bên cạnh xe lo tự mình nói hai câu, không thêm để ý tới ba người cầm vũ khí trong tay, trong đó hai người vừa muốn xông lên, bỗng nhiên thấy Khổ Sinh một tay nâng xe lên cao 1 mét, tay không rút định thép đâm vào lốp ra ném sang một bên.

Ba gã nhìn một màn ma huyễn này, trầm mặc một lát, quay đầu liền chạy, thực nhanh đã chui vào bụi cỏ dại ven đường không thấy bóng dáng.
Buông xe xuống, Khổ Sinh hỏi: "Giờ phải làm thế nào, có xe tải nào đi qua không?”
La Ngọc Tĩnh lấy ra di động, tra xét bản đồ nói: "Quanh đây không xa có trạm xăng dầu, bên cạnh là tiệm sửa xe. đã trễ thế này, hắn là cũng không còn ai, một đoạn đường này không có máy theo dõi, cho nên chúng ta đẩy xe qua đi.”
Khổ Sinh một tay nhẹ nhàng đẩy xe đi mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy phía trước có một tiệm sửa xe, lúc này đèn còn sáng, nhưng trong tiệm không có ai.
Đẩy xe đến cửa, Khổ Sinh nhìn trong nhà, nói: "Là hơi thở của ba người mới vừa rồi kia.”
La Ngọc Tĩnh vừa nghe, hiểu rõ: "Đây là hang ổ của ba người kia? Lợi hại, vứt cái đinh trên đường để cướp bóc, cướp không được liên kiểm phí sửa xe vá săm?”
Lúc này trong tiệm đi ra một phụ nữ trung niên, bà ta nhìn bọn họ một cái liền xua tay nói: "Đàn ông trong nhà có việc đi ra ngoài, không ở đây, giờ không sửa được xe.”
Lúc này trong tiệm đi ra một phụ nữ trung niên, bà ta nhìn bọn họ một cái liền xua tay nói: "Đàn ông trong nhà có việc đi ra ngoài, không ở đây, giờ không sửa được xe.”
Khổ Sinh vạch trần: "Ba người chẳng phải đang ở trong phòng phía sau?”
La Ngọc Tĩnh hừ cười, ôm cánh tay nói: "Gọi ba người kia ra đây, sửa xe tử tế cho chúng ta, nếu không...... Hừ."
Người phụ nữ như gặp quỷ quay đầu liền đi, hơn nữa khóa cửa lại.
La Ngọc Tĩnh: "Bà ta đây là, khóa chúng ta ở bên ngoài?”
Khổ Sinh gật đầu.
Một đôi cương thi Hắc Bạch Song Sát này, trong đó một người lúc vẫn còn sống đã gặp được không biết bao nhiêu người hung ác tàn nhẫn cùng tà ám, đêm nay gặp đám chặn đường này chỉ có thể xem như một chuyện nhỏ, bởi vậy Khổ Sinh trực tiếp ngồi một bên, ôm Tru Tà Kiếm thuần thục bày ra tư thể chờ đợi.
La Ngọc Tĩnh lại tiến lên, một chân đá văng cửa. Khoá cửa và chốt bên kia đều bị cô đá rơi ra, toàn bộ cửa đổ vào trong. Chỉ nghe trong nhà phát ra vài tiếng kêu sợ hãi, một lát sau, La Ngọc Tĩnh vẻ mặt buồn bực mà đi ra.
Khổ sinh nghe trong phòng khóc trời khóc đất, lại xem thần sắc La Ngọc Tĩnh: "Như thế nào?”
"Đã xảy ra một chút ngoài ý muốn.” La Ngọc Tĩnh yên lặng vươn tay cho hắn xem, móng tay cô màu tím đen, bởi vì phía trước nhòn nhọn, rất cứng rắn, mới vừa rồi cô dùng lực đạo hơi lớn một chút, liền chọc thủng bao tay da vẫn đeo, móng tay nhọn từ bao tay chọc ra.
“Em làm bọn họ bị thương, giờ ba kẻ bọn họ xanh cả mặt, miệng sùi bọt mép ngã trên mặt đất...... sẽ không thật sự biến thành cương thi đi?” La Ngọc Tĩnh biểu tình không ổn, "Nếu biến thành cương thi, căn bản chính là phim kinh dị trên quốc lộ.”
Khổ Sinh đứng dậy đi vào trong phòng xem một cái, trở về nói với cô: "Không có việc gì, em là hoạt thi, thi độc trên ngón tay không thể lợi hại hơn ta, bọn họ chỉ trúng một chút thi độc mà thôi, nhiều nhất bộ mặt sưng vù thân hình cứng đờ, cũng không chết.”
"Vậy mặc kệ, cho bọn họ tự đi bệnh viện đi.” La Ngọc Tĩnh nói.
Khổ Sinh nhớ lại quy tắc thể tục của thế giới này, hỏi: "Bọn họ lúc này hẳn là nên báo án?”
"Bọn họ còn dám báo án? Báo, cho bọn họ báo! Không báo án là cháu chắt!” La Ngọc Tĩnh thập phần buồn bực, "Hiện giờ bọn họ đều nằm rồi, ai sửa xe cho chúng ta?”
Cuối cùng Khổ Sinh đẩy xe, La Ngọc Tĩnh ngồi ở nóc xe, cứ như vậy đẩy đến trạm phục vụ tiếp theo. Bọn họ gửi xe lại đó, cũng lười sửa lại, hai người một thân thoải mái lên đường.
-- giống như lại biến thành bộ dáng lúc ban đầu.
Nhưng lần này không có ghế mây và những tạp vật ngăn cách hai người, La Ngọc Tĩnh ghé vào trên lưng Khổ Sinh, ôm cổ hắn, để hắn cõng cô đi.
Khổ Sinh: "Đáng giận, rõ ràng có thể tự mình đi, vì sao không tự đi!”
La Ngọc Tĩnh quơ quơ chân: "Đáng giận, em cứ không tự đi.”
Khổ Sinh cũng chỉ ngoài miệng nói như vậy, vững vàng cõng cô, không có nửa điểm ý tứ thả năng xuống. Hai người bàn bạc bỏ xe, cũng không đi quốc lộ, mà trực tiếp chui vào núi rừng.
Có nơi trực tiếp xuyên qua một ngọn núi, ngược lại so với đi vòng quốc lộ càng gần hơn. Khổ Sinh so với bản đồ, đi thẳng tắp thế nhưng so với lái xe tốc độ còn nhanh hơn.
Ghé vào trên lưng hắn, La Ngọc Tĩnh cầm một cái kiềm cắt móng tay phân cao thấp với móng tay mình, nhưng cắt nửa ngày, móng tay vẫn không cắt đứt, kiềm cắt móng tay ngược lại biển cùn đi, mài cũng không được.
Cô bang một tiếng ném kiềm cắt móng tay vô dụng xuống, xoa bóp tay Khổ Sinh hỏi: "không phải móng tay của anh còn dài hơn của em sao, thể nào lại không chọc thủng bao tay?”
Từ trên người hắn nhảy xuống, La Ngọc Tĩnh đi bên hắn nói: "anh đưa tay cho em, em xem một chút."

Khổ Sinh duỗi tay.
Kéo xuống bọc tay của Khổ Sinh, phát hiện móng tay hắn thể nhưng trở nên thực ngắn, La Ngọc Tĩnh kinh ngạc nói: "Anh làm thế nào cắt được?”
Lúc cô nói chuyện, móng tay trên cái tay cô đang cầm bỗng nhiên dài ra, lại bỗng nhiên ngắn đi.
La Ngọc Tĩnh: "...!” anh là động vật họ mèo sao, móng tay còn có thể giấu vào thịt lót, có thể co duỗi!
Cô cảm thấy khó chịu: "Cái kỹ năng này sao em không biết? Em cũng muốn học.”
Hai người đi ở trong núi rừng, quanh đó không có đường, phía trước có rất nhiều gai nhọn, cô một lòng sờ soạng móng tay hắn có thể thu hồi lại, cũng không nhìn đường, Khổ Sinh chỉ phải giơ tay đẩy những gai nhọn đó ra, miễn cho móc vào tóc cô.
La Ngọc Tĩnh nhéo ngón tay Khổ Sinh, cường điệu: "Em cũng muốn học kỹ năng thu hồi móng tay này!”
Đi đến nơi trống trải một ít, đầu tóc Khổ Sinh bị những nhánh cây móc cho càng rối loạn. hắn bắt lấy tóc mình bất đắc dĩ, vươn móng tay chọc ở trên cổ một cái: "Tới uống.”
La Ngọc Tĩnh sửng sốt, tiến lên dán môi ở trên cổ hắn. Khổ Sinh cử tư thế này, ôm cô ở trước ngực đi về phía trước.
Vùi đầu liếm sạch sẽ những huyết đó, La Ngọc Tĩnh nói: "Phải uống rất nhiều huyết của anh mới có thể làm được sao? Vậy thôi, không cần cái công năng này cũng được.”
Núi rừng này bụi gai rất nhiều, có cẩn thận thì tóc cô cũng vẫn bị câu rối loạn, Khổ Sinh thấy, thuận tay vuốt phẳng.
Hắn nhìn nhìn ngón tay mình, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Lúc ta mới vừa được sự phụ mang ra từ giếng, luôn không thể khống chế được ngón tay của ta.”
Móng cương thi mang theo thi độc, chọc vào tạng phủ là có thể biến người thành cương thi, cho dù là vết thương đơn giản nhất, cũng sẽ mang theo thi độc khó có thể rửa sạch.
"Cho nên khi ta mới vừa vào Bạch Hạc quan, thường sẽ khiến sư phụ sư huynh bọn họ bị thương.”
Khi đó, sư phụ, sư thúc, sự bá, các sư huynh trong quan lâu lâu lại phải khổ sở mà vẽ một ít phù chú trừ thi độc, dán lên trên người chính bọn họ, lại vẽ chút phù chú thanh tâm dán ở trên trán, miễn cho bị sát khí thi độc ảnh hưởng tâm trí.
Toàn bộ Bạch Hạc quan, nơi nơi là người sống dán hoàng phù, duy chỉ hắn là cương thi lại trên người một đạo phủ cũng không có.
Sau đó, sư phụ hỏi hắn có nguyện ý đeo chỉ bộ phong ấn hay không, hắn đáp ứng rồi.
Khẩu gông cũng vậy, hắn vừa rời giếng, bởi vì thiên tính của cương thi, cũng bởi vì cổ và mặt vỡ ra cần máu tươi tưới vào, hắn thường xuyên sẽ nhịn không được truy đuổi nhân khí, muốn công kích người.
Hắn sẽ không tự giác theo đuôi phía sau mọi người trong quan, làm tất cả mọi người cảm thấy sau lưng phát lạnh, còn dọa khóc một tiểu sư huynh. Bởi vậy, sư phụ đeo khẩu gông lên cho hắn.
Trước khi đeo lên khẩu gông, sư phụ khâu cho hắn một sợi chu sa. Lúc ban đầu, răng nanh cương thi của hắn lộ ra bên ngoài, bộ dáng mười phần đáng sợ, sợi chu sa này chính là vì làm răng nanh hắn không thể lộ ra nữa.
hắn còn nhớ rõ lúc sư phụ khâu sợi này tay vẫn luôn run, cũng không phải bởi vì gì khác, ánh mắt ông ấy chính là khó nhìn được rõ ràng, sư thúc ở bên cạnh nhắc nhở ông: "Không cần khâu chặt như vậy, khâu chặt thì không thể nói chuyện!”
“Ta biết, ta biết, ngươi đừng nháo!” Sư phụ nói, "Khổ Sinh a, con thu răng nanh lại một chút, đừng lộ ra a, ai, đúng, thu vào đi. Ta khâu lỏng một ít cho con, con cũng không thể lặng lẽ thò răng nanh ra.”
Nói là phong ấn, kỳ thật là trò đùa thôi, sở dĩ hắn không cởi bỏ là bởi vì sự phụ, cũng là vì không dọa đến người khác.
Như vậy nhiều năm, hắn đã sớm không cần phong ấn khẩu gông và chỉ bộ, hắn không bao giờ vô pháp khống chế mà vươn móng tay cho thương người khác nữa, cũng sẽ không truy đuổi nhân khi muốn đi hút huyết người nữa.
"... Ta có thể khống chế những thứ này rồi, nghĩ tới nên đi về Bạch Hạc quan hay không, nói cho sự phụ bọn họ. Nhưng trong lòng ta lại biết, cho dù là không cần phong ấn, còn lưu lại trên người ta cũng sẽ làm bọn họ cảm thấy an tâm hơn.”
"Ta đã lâu chưa trở về, chợt có một ngày, sư huynh tìm được ta, nói cho ta sư phụ qua đời, nhưng bảo ta không cần trở về đưa ông ấy...... Ta liền không trở về.”
Từ lúc xuống núi rời Bạch Hạc quan bắt đầu trụ sát lệ quỷ khắp nơi, một lần duy nhất hắn trở lại sự môn, chính là 300 năm trước đó.
La Ngọc Tĩnh nghe hắn kể rõ, cảm thấy một loại bị thương khó lòng giải thích. Cô nhận thấy Khổ Sinh yêu sư môn của hắn, còn có sự phụ, các sư huynh, tựa như cô yêu chị cô, đó đều là thân nhân của bọn họ.
Nhưng chị cô vẫn còn, thân nhân hắn tất cả đều không còn nữa.
Sở đến Tru Tà kiếm, La Ngọc Tĩnh nhớ tới Khổ Sinh từng nói, Tru Tà kiếm này hưởng linh tính sự tổ hắn biến thành. Cô ôm vai Khổ Sinh nói: "Không có việc gì, còn có Tru Tà kiếm đây, Tru Tà kiếm nhất định có thể khôi phục linh tính.”
"Chỉ sợ là hy vọng xa vời.” Khổ Sinh bình tĩnh nói, "Tuy rằng hy vọng xa vời, nhưng vẫn đang đi làm.”
Giống như hắn rất sớm đã biết được việc tru sát lệ quỷ sẽ không có kết quả tốt, vẫn cứ chấp nhất đi làm. Hắn đã thành thói quen đi làm việc không hề có hy vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.