Ánh trăng từ trong núi rừng dâng lên, La Ngọc Tình vẫn cứ ngồi ở trên ban công. "Hôm nay trăng thật tròn.” Di động truyền ra tiếng của chị và một người khác nói chuyện với nhau. La Ngọc Tĩnh nhìn video trong di động, thấy bên kia chị đã quay ánh trăng trên bầu trời, nói: "Tiểu Tĩnh, em xem.” "Chị, chúng ta đang cùng nhìn một mặt trăng, nơi này em cũng có thể thấy." La Ngọc Tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay trăng quả thực rất tròn, minh nguyệt thanh huy chiểu khắp đại địa. "Đúng vậy, thật tốt." La Ngọc An nói. Có thể ở cùng một thế giới, cùng ngắm ánh trăng, thật tốt. La Ngọc Tĩnh hiểu ý tứ của chị, giật mình, cảm thấy được an ủi. Tuy rằng chị đã trở lại Cựu Trạch, nhưng vẫn thường xuyên cùng cô mở video, tựa như trước đi cùng cô cũng thường mở video với Tần thị thần, chị ấy lo lắng cô hay anh ta ở một mình sẽ tịch mịch. Bởi vì có thân nhân yêu quý mất đi lại tìm lại cùng ở bên, La Ngọc Tĩnh mới không sa vào bị thống vì đảo mắt thời gian qua 300 năm, người muốn gặp khả năng không bao giờ gặp lại được. Trừ bị thống, cô còn có rất nhiều vô thổ và không quen. Không quen thân thể này không sợ rét lạnh, không cần ăn uống, không quen thế giới nơi mình sinh ra lớn lên này...... Ngủ say 300 năm đối với cô mà nói là rất ngắn ngủi, cô chỉ cảm thấy hiện giờ mình còn đi trên đường tru tà vĩnh viễn đi không hết, Khổ Sinh cõng cô, cô cầm Tru Tà Kiếm, hai người đi đi dừng dừng. Cô còn chưa đi qua mùa đông đó, nơi này sao đã là mùa hạ rồi. Giờ khắc La Ngọc Tĩnh cảm thấy bị thương khôn kể này, ở tầng hầm ngầm biệt thự một miếng gạch bị phá, lộ ra cái động đất phía dưới mới vừa đào xong, xi măng hỗn độn bị đập vỡ, một người đầy bụi đất cầm kiểm sắt từ bên trong chui ra. Khổ Sinh nhìn mặt tường mặt đất ở đây trơn bóng tinh xảo, lại nhận thấy được hơi thở quen thuộc trên đỉnh đầu, vì thể cất bước đi lên trên. Trong phòng ngủ chỉ mở một ngọn đèn đêm mông lung, đèn bên ngoài nhưng thật ra rất sáng. La Ngọc Tĩnh đang phát ngốc, bỗng nhiên thấy cửa phòng đứng một hình bóng vô cùng quen thuộc. Cô trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng người mà mình vừa tưởng niệm bỗng nhiên lại xuất hiện trước mặt, không khỏi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, cúi đầu xoa xoa đôi mắt, lần thứ hai ngẩng đầu. Lần này, cửa phòng ngủ trống rỗng, bóng người kia đã không thấy. Trong video La Ngọc An nhìn thấy động tác kỳ quái của cô, hỏi: "Tiểu Tĩnh, làm sao vậy?” La Ngọc Tĩnh thất vọng mà nhìn cửa, cười khổ: "Vừa rồi em xuất hiện ảo giác, cho rằng Khổ Sinh ở ngay trước mặt.” Em gái thích Khổ Sinh đó như vậy sao? Thế nhưng đến ảo giác cũng xuất hiện. La Ngọc An thầm nghĩ tình huống của em ấy có chút không ổn, ngoài miệng an ủi nói: "Tiểu Tĩnh, nếu biệt thự bên kia không khai quật được gì, vậy đào tòa biệt thự chỗ em đi, nói không chừng chỉ là sai chỗ thôi.” La Ngọc Tĩnh cười khổ: "Sao có thể trùng hợp như vậy.” Lại nói Khổ Sinh mới vừa rồi đứng ở cửa nhìn thấy La Ngọc Tĩnh, rất là kinh ngạc cô lại xuất hiện ở đây. Thấy cô bỗng nhiên cúi đầu dụi đôi mắt, hắn theo bản năng nhìn lên trên người, đầy người bùn đất bẩn thỉu, trên tay càng đầy bùn. Nghĩ đến La Ngọc Tĩnh có đam mê thích lau lau tẩy tẩy, hắn liền xoay người đi sang một bên chuẩn bị tìm một chỗ tẩy rửa, thấy dưới lầu một có hồ nước, xuống lầu ngồi xổm ở đó rửa tay. Đối với mình vừa rồi nhìn thấy "Ảo giác” mà canh cánh trong lòng, La Ngọc Tĩnh có chút không vực nổi tinh thần, đang uể oải, lại nghe được phía dưới đứt quãng vang lên tiếng nước, cô chuyển hướng, nhìn lại trong viện. Khổ Sinh quen thuộc ngồi xổm bên cạnh cái ao. La Ngọc Tĩnh: ".... Em lại xuất hiện ảo giác.” Lúc này trong video đối diện, La Ngọc An ở một đầu khác bình tĩnh hỏi: "Em nói ảo giác, là có người ngồi xổm bên cạnh cái ao ở phía dưới kia sao?” La Ngọc Tĩnh: "Vâng.” La Ngọc Tĩnh: "... Vâng?” Vì sao chị có thể nhìn thấy ảo giác của cô? Không, không đúng! Toàn bộ biểu tình của La Ngọc Tĩnh trở nên kỳ quái, cô đờ đẫn mà nói với chị mình ở đầu kia: "Chị, chờ lát nữa lại liên hệ.”
Dứt lời ngắt video, trực tiếp bắt lấy lan can từ lầu hai nhảy xuống, đi thẳng đến bên bờ ao, giống như bắt phạm nhân mà đè Khổ Sinh lại. Thật sự bắt được này, đây là người thật! Căn bản không phải ảo giác gì! Bị cô đè lại, Khổ Sinh còn vẻ mặt mơ hồ kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cô. La Ngọc Tĩnh có vô số lời nghẹn ở trong miệng, cuối cùng vẫn đối với gương mặt hắn kia nhổ ra hai chữ: "Đáng giận!” Cô túm lấy quần áo Khổ Sinh hô: "Vừa rồi ở trên lầu cũng là anh có phải không, anh đã nhìn thấy em, không chào hỏi một tiếng trước lại chạy đến đây làm gì!” Khổ Sinh: "Đáng giận, không phải ta đây đang rửa tay sao!” La Ngọc Tĩnh giận dữ: "Lúc thế này anh còn rửa tay cái gì!” Cô vừa dùng sức, bộ quần áo đồ cổ 300 năm của Khổ Sinh xoẹt một tiếng bị cô kéo rách, lộ ra làn da phía dưới. Khổ Sinh thấy cô kích động như vậy, một bộ dáng hận không thể cắn chết hắn, không khỏi lộ ra cảnh giác, hắn mới vừa mở miệng, đã bị chặn trở về -- La Ngọc Tĩnh cả người đâm vào trong lòng ngực hắn, ẩn hẳn ngã vào bên cạnh cái ao. Ôm cổ hắn, La Ngọc Tĩnh khóc lớn. Khổ Sinh: "..." Tay ngo ngoe rục rịch muốn nâng lên bịt lỗ tai. Mới vừa nâng lên còn chưa đụng tới tai, lại bị La Ngọc Tĩnh nháy mắt bắt lấy ấn trở về: "Anh phải nghe, đừng nghĩ bịt lỗ tai!” Khổ Sinh chỉ đành buồn bực mà nằm trên mặt đất, nghe xong một trận tiếng khóc đứt quãng, khóc đến hắn cảm giác dường như toàn thân có kiến bò. Thẳng đến La Ngọc Tĩnh tự mình bò dậy, hắn mới từ trên mặt đất xoay người dậy theo. La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên lại ghé sát vào hắn, nhéo mặt hắn đã không còn bịt mặt, nhìn trái phải. "Phong ẩn không còn?" Khổ Sinh kéo ra quần áo bị cô xé thành từng sợi, cho cô nhìn: "Chỉ còn lại có một phong ấn, phong bể sát khí trên người ta.” Tuy nói chỉ là một phong ấn, nhưng cơ hồ cũng trải rộng hơn nửa ngực hắn, phù văn phức tạp như là một hình xăm màu đỏ, khảm trên làn da. "Tru Tà kiểm làm sao vậy?” "..... Mất đi linh tính.” La Ngọc Tĩnh vừa nghe, nâng Tru Tà kiếm, cảm giác vô cùng bị thương, cô há mồm muốn khóc, Khổ Sinh nhanh chóng nhét bàn tay vào bịt miệng cô lại. La Ngọc Tĩnh: "....." Khóc cũng không được, không khóc cũng không được, trong miệng còn có đất. Căm giận mà vung nắm tay lên đập Khổ Sinh một quyền. Không đau không ngứa, Khổ Sinh tỏ vẻ không sao cả, chỉ cần cô không khóc là được. "Làm cho bẩn thỉu như vậy, đây người mùi bùn tanh, lúc này không tắm rửa thì thật sự không được.” La Ngọc Tĩnh nói. Khổ Sinh sắc mặt biến đổi, lui về phía sau muốn chạy trốn, lại bị La Ngọc Tĩnh bắt lấy: "Đừng nghĩ chạy! Mới vừa rồi không phải anh còn ở đây tự mình rửa ráy sao!” Quần áo Khổ Sinh bị cô kéo như vậy, từng sợ biến thành vỡ vụn, rớt thẳng xuống, hắn vừa vớt quần áo, vừa nói: "Đáng giận! Chính là vì không muốn tắm rửa mới ở đây rửa tay trước!” Mặc kệ hắn kêu lớn tiếng, La Ngọc Tình vẫn ẩn hắn vào phòng tắm, đẩy mạnh vào bồn tắm, cầm khăn lông lau một trận. Nước ấm đổ ập xuống làm Khổ Sinh chật vật mà che đôi mắt ngao ngao kêu lên, chen vào trong một góc bồn tắm quay người đi. Nhìn như vậy, cơ hồ muốn ngay tại chỗ đào cái động giấu mình vào.
La Ngọc Tĩnh một chân đạp lên bồn tắm, một chân đạp lên kệ bên cạnh, xoa tóc và lưng hắn, xong rồi muốn lật hắn lại, nhưng chết sống không lật được. Cô thoáng bình tĩnh lại, rốt cuộc ý thức được mình đang làm gì, buông tay nói: "... Được rồi, tự anh làm.” Sau đó đi sang một bên cẩn thận xoa xoa Tru Tà Kiếm. Nửa giờ sau, Khổ Sinh bọc một tấm thảm mỏng, ngồi xổm trên sô pha, đối diện với Tru Tà kiếm được La Ngọc Tĩnh lau đến lấp lánh tỏa sáng, cả hai đều đang chờ phơi khô, trầm mặc vô ngữ. La Ngọc Tĩnh cầm khăn lông khô tới đây, ngồi ở bên người Khổ Sinh xoa tóc rối cho hắn. Nằm 300 năm, cứ cảm giác lại trở nên hấp tấp bộp chộp. Rửa sạch sẽ mùi tanh của đất, mùi hương thoang thoảng trên người Khổ Sinh trở nên dị thường rõ ràng, là Hương Hương danh xứng với thực. Xoa tóc cho hắn, xoa xoa, ánh mắt La Ngọc Tĩnh không ngừng trở nên mê mang, cả người thò lại gần. Cảm thấy chóp mũi chợt lạnh, một giọt nước ở trên mũi cô, La Ngọc Tĩnh lúc này mới phát hiện mình đã đưa mặt đến bên cổ Khổ Sinh. Cô cắn răng có chút phát ngứa, ngượng ngùng mà lui ra phía sau, bỗng nhiên thấy Khổ Sinh yên lặng nâng tay lên, chọc trên cổ mình ra hai cái lỗ. Hai mắt đỏ bừng nhìn trên cổ tràn ra máu, La Ngọc Tĩnh quơ quơ đầu, vẫn không có cách nào chống cự mà dán lên. Khổ Sinh bọc thảm ôm lấy người, ngẩng cổ dựa vào lưng ghế sô pha. Vết thương trên cổ tự động khép lại, không chảy máu nữa, La Ngọc Tình vẫn lẳng lặng dựa vào trên vai hắn. Chưa ăn no, còn muốn ăn? Khổ Sinh lại nâng tay lên, không đợi hắn lại chọc ra hai cái lỗ, La Ngọc Tĩnh đè lại tay hắn, túm lấy ôm vào trong ngực. "Em rất nhớ anh nha.” Sáng sớm hôm sau, nhận được tin tức từ Cựu Trạch bên kia, trợ lý Tần Thị Nguyên đi vào biệt thự La Ngọc Tĩnh ở. Đối với bên trong biệt thự nhiều thêm một người đàn ông kỳ quái, Tần Thị Nguyên một câu cũng không nhiều lời, trước lấy ra quần áo mà nhóm tiểu trợ lý đã chuẩn bị, sau đó cô ấy bưng máy ảnh nói: "Vị tiên sinh này, mời đi theo chụp ảnh giấy chứng nhận.” “Giấy chứng minh của vị tiên sinh này sẽ xử lý hỏa tốc, còn có các loại giấy chứng nhận khác bên này tôi đều sẽ chuẩn bị đầy đủ hết, nếu có yêu cầu đặc biệt xin mời đưa ra, vị dụ như giấy phép phi hành vân vân." nói đến đây, Tần Thị Nguyên nhìn hai vị trước mắt một cái, hỏi, "Mạo muội hỏi một chút, giấy hôn thú của hai vị có cần cùng làm luôn hay không?” La Ngọc Tĩnh: "Cái này thì..... không cần, cảm ơn.” Tần Thị Nguyên rất là lý giải gật đầu: "Cũng đúng, rốt cuộc hiện giờ còn có giai đoạn bình tĩnh trước ly hôn, ly hôn không dễ, kết hôn cũng phải thận trọng. Vậy giấy hôn thú bên này tôi chưa chuẩn bị ngay.” La Ngọc Tĩnh: "....." Tần Thị Nguyên: "Còn nữa, công tác khai quật bên cạnh từ hôm nay trở đi liền tạm dừng, phu nhân bên kia nói muốn xây một tòa biệt thự mới ở ngay tại chỗ cho hai vị, Tĩnh tiểu thư bên này có yêu cầu gì sao?” Tần Thị Nguyên dẫn người rời đi rồi, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên từ trong đối thoại với cô ấy phát hiện một vấn đề. Cô và Khổ Sinh, tựa hồ còn chưa xác định quan hệ. Tuy rằng hai người đồng sinh công tử, sớm chiều ở chung, tư thái thân mật thậm chí đã từng ôm nhau uống máu, nhưng bọn họ đều không có nói bất kỳ cái gì để xác định quan hệ. nói như vậy, hiện giờ quan hệ của hai người chỉ có thể định nghĩa là bằng hữu, cũng không thể mang về gặp gia trưởng. "A, là như thế này sao?" Trong di động, chị gái cười nói. Một mình ngồi xổm trong một góc sân, La Ngọc Tĩnh chống đầu, buồn bực nói: "Hắn chính là đầu gỗ! Chờ hắn nói trước, em lại phải chờ 300 năm đi, hắn căn bản là không biết cái gì!” La Ngọc An nói: "Chính là vì sao nhất định phải chờ hắn nói trước? Tiểu Tĩnh, nếu thực thích thì đi nói với hắn đi, khả năng hắn cũng vẫn luôn đang đợi em đó.” La Ngọc An cảm thấy Khổ Sinh hẳn là hiểu rõ, hiểu rõ Tiểu Tĩnh thống khổ và bài xích, chờ đợi nàng khôi phục tổn thương. "Em và chị, chúng ta đều đã không còn là nhân loại bình thường, Nhị ca của chị và Khổ Sinh của em cũng vậy, tương lai của chúng ta có lẽ rất dài, cũng có lẽ thực ngắn, còn có thể làm bạn bên nhau, mỗi một ngày đều đáng giá cao hứng.” "Thật vất vả vào lúc này gặp lại ở đây, nếu có lời gì muốn nói, chuyện gì muốn làm, nhất định phải sớm nói ra, sớm đi làm, đừng để lại tiếc nuối.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]