La Ngọc Tĩnh dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Khổ Sinh, phát giác quần áo toàn thân hắn đều rách, sờ soạng một chút, trên làn da có vết thương gặm cắn thật nhỏ. Khổ Sinh thì khi nàng đặt tay lên bả vai, thấy tay áo nàng đầy máu đỏ tươi.
La Ngọc Tĩnh: "Sao huynh bị lệ quỷ cắn thành như vậy?”
Khổ Sinh: "Còn có nơi nào bị thương sao?”
Hai người đồng thời hỏi.
Lại đồng thời trả lời:
Khổ Sinh: "Không cần để ý.”
La Ngọc Tĩnh: "Chỉ bị thương cánh tay.”
Khựng lại, hai người lại đồng thời nói:
La Ngọc Tĩnh: "Cái gì mà bảo không cần để ý, rõ ràng rất nghiêm trọng!”
Khổ Sinh: "Máu chảy không ngừng, nàng cần băng bó cầm máu.”
Lộn xộn nói vài câu đều đánh vào một chỗ, nghe không rõ đối phương nói cái gì, hai người liếc nhau, trăm miệng một lời: "Đáng giận!”
Hai câu đáng giận này nhưng thật ra nghe được rõ ràng nhất.
Không đợi bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau, những lệ quỷ đó đã lần thứ hai lao lên. La Ngọc Tĩnh che lại cánh tay đổ máu của mình, từ trong tay áo móc hoàng phù đánh ra: "Sao còn có nhiều lệ quỷ như vậy!”.
Phù này không đổi phó được người, đối phó lệ quỷ còn có chút tác dụng, tốt xấu có thể hoãn một chút thể công của bọn chúng.
Bất quá cánh tay nàng vung lên liền rải ra ngoài một mảnh huyết, Khổ Sinh xem đến hai mày nhảy thẳng, kiên quyết kéo tay nàng trở về, vẽ phù cầm máu cho nàng.
Tình thể khẩn trương, hắn chỉ có thể đơn giản xử lý một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058152/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.