Tần Minh Hồi nghe bà ấy nói mang theo thương cảm cùng thở dài, nhìn thấy bà ấy dừng lại trước mặt một người máy nào đó.
Người máy có vẻ ngoài như nữ nhân này mặc quần áo được may tinh tế, đầu tóc xõa tung, trên tóc còn mang theo đồ trang sức tinh xảo. Cô ấy ngồi trên một chiếc ghế, nhắm mắt lại như thể đã ngủ rồi.
Lệ Trạch nãi nãi dừng lại trước mặt nó, ấn vào pha lê, mặt kính pha lê biến mất, cùng lúc đó nữ nhân kia đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía bọn họ cười nói: "Lệ Trạch thân mến, chào buổi trưa, thời tiết hôm nay thực sự tốt, phải không?" ”
Tần Minh Hồi trong nháy mắt cảm thấy trước mắt mình là một con người thật sự.
Lệ Trạch nãi nãi mỉm cười duỗi tay ra dắt tay cô ta, nói: "Đúng vậy.”
Sau đó, nữ nhân kia liền mỉm cười gật đầu, một lần nữa nhắm mắt lại, lại khôi phục tư thái trầm mặc.
"Đây là người máy được chế tác y theo hình tượng của mẹ ta, bà qua đời nhiều năm trước vì bệnh trùng hút máu, khi đó Huệ còn chưa nghiên cứu ra thuốc ức chế bệnh trùng hút máu, cho nên có không ít người bởi vì căn bệnh này mà chết."
Lệ Trạch nãi nãi nhìn về phía những người máy khác: "Ở đây có rất nhiều người máy được chế tác dựa theo người thân cùng bạn bè của ta, là bộ dạng sống động nhất trong trí nhớ của ta. Người càng ngày càng ít, ta liền thường tới nơi này nhìn xem ... lấy đó để an ủi. ”
Tần Minh Hồi đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058123/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.