Vì chiêu đãi Tần Phi Mạc, Kỷ Luân dựng riêng ở bên cạnh bể bơi ngoài trời một cái dù to, phía dưới bày số pha bàn ghế, trang trí hoa cỏ trái cây, nhìn qua thành ý mười phần. Nhưng nội tình trong đó, chỉ có Tần Minh Hoàng biết.
Bạch tuộc lớn dễ nói chuyện này, tuy rằng cô nói cái gì đều gật đầu, nhưng duy chỉ để những người khác tiến vào sào huyệt của bọn họ, chuyện này dù thế nào đều không vui, Tần Minh Hoàng nói với hắn có khách nhân tới thăm, mời anh vợ tới nhà ở hai ngày, kết quả chưa nói vài câu, đã thấy hắn mặt vô biểu tình, hai hàng nước từ trong mắt chảy ra.
Sở dĩ nói không phải nước mắt mà là nước, bởi vì gia hỏa này căn bản sẽ không rớt nước mắt, hắn chỉ biết đẩy nước từ trong thân thể ra làm bộ khóc.
Tần Minh Hoàng bị trận thể giả khóc này dọa đến, nếu không ngăn cản hắn, giường cũng bị ngâm ướt.
"Không, không, không ở trong nhà, chỉ ở nhà ăn một bữa cơm được chưa?”
Bạch tuộc lớn đương trường biển trở về nguyên hình, cả người là màu lam thâm trầm u buồn, một đống nước biển to lưu động đắp ở trong một góc phòng.
Tần Minh Hoàng: ".... Được, chúng ta đi ăn bên ngoài, nếu không ở bên cạnh cái hồ anh bày bàn ghế, nơi đó không tính là bên trong sào huyệt đi?”
Cứ như vậy, bọn họ mới xem như hài hòa mà đạt thành thỏa thuận chung.
Chỉ cần không xâm phạm vào sào huyệt, Kỷ Luân cầu gì được lấy.
Không cần Tần Minh Hoàng nhọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058071/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.