Cô ta mang theo nhiệm vụ từ giáo sư, chuẩn bị ở chỗ này dựng một viện nghiên cứu lâm thời, đó chính là hạng mục quan trọng cần bảo mật, có người không liên quan ở gần là có tai hoạ ngầm. Bởi vì được giáo sư Dịch Tư coi trọng, Kiều An ở trong viện nghiên cứu đối với một đám anh em đồng môn đều là sắc thái không giả, càng đừng nói đối với những người khác, thái độ cực kỳ cứng rắn lạnh lùng, có danh hiệu mỹ nhân cao lãnh. Cô ta nên bước tự tin, mang theo biểu tình cao lãnh, đi tới trước cái lều kia. Trợ thủ giúp kéo mành ra, cô ta thấy trên sô pha hai bóng người dựa vào nhau, há mồm liền nói: "Nơi này đã được viện nghiên cứu khu 102 tiếp quản, chúng tôi lập tức muốn dựng khu cách ly, người thường mau rời khỏi nơi này.” Tần Minh Hoàng ăn xong cá đang đánh răng, Kỷ Luân ngồi ở một bên cầm ly súc miệng cho cô, hai người nghe vậy cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Kiều An thông báo xong vốn định đi, ai ngờ thấy rõ mặt Kỷ Luân rồi, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cô ta mở to hai mắt, sắc mặt đỏ lên, kích động mà hô một tiếng: "Sư huynh!” Sư huynh của cô ta, tiến sĩ Kỷ Luân, ở đại học chính là thiên tài xuất chúng, là đệ tử mà giáo sư của bạn họ yêu thích nhất. Nhưng Kỷ Luân thiên tài có rất nhiều tật xấu, hắn thường bỗng nhiên rời viện nghiên cứu đi làm việc của mình, giáo sư của bọn họ cũng đều dung túng hắn. Lần này hắn liên tiếp biến mất mấy tháng, trừ giáo sư, cô ta là người lo lắng nhất cho hắn. "Sư huynh sao anh lại ở chỗ này, mấy tháng nay anh một chút tin tức cũng không có, em và giáo sư đều thực lo lắng. Nghe nói bên này đã xảy ra tai nạn, em còn từng mời người tới tìm kiếm tung tích của anh. Em còn tưởng rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy anh. không, em sớm nên nghĩ đến, sư huynh khẳng định cảm thấy hứng thú với cái này ......" Kiều An đi về phía trước vài bước, trên mặt toát ra mộng ảo đầy vui sướng và kích động của thiếu nữ. Biểu tình này, Tần Minh Hoàng rất quen thuộc, gần đẩy cô thường xuyên thấy -- ở trên mặt Ngư ca. Kỷ Luân không có phản ứng gì, chỉ có một chút nghi hoặc. Lúc hắn tiêu hóa Kỷ Luân, không thể tiêu hóa sạch sẽ toàn bộ ký ức của hắn ta, hắn chỉ tiêu hóa những bộ phận cảm thấy quan trọng, hiển nhiên quan hệ xung quanh của Kỷ Luân ban đầu ở chỗ hắn là không quan trọng. Cho nên hắn không rõ lắm nhân loại trước mặt này là ai. Hắn chỉ hơi nghi hoặc, thực nhanh liền chuyên chú với giống cái của mình, hắn nâng cái ly lên, tiến đến bên miệng Tần Minh Hoàng để cô uống một ngụm. Tần Minh Hoàng phun hết bọt trong miệng, yên lặng từ tay hắn uống nước súc miệng. Bởi vì cái động tác này, ánh mắt Kiều An rốt cuộc thấy một người khác trong lều. Vừa nhìn như vậy, cô ta hưng phấn tức khắc bị lạnh, "Cô gái này là ai?!” Kỷ Luân không nói chuyện. Bạch tuộc yêu đương, trong đầu trong mắt đều chỉ có giống cái của mình, rất khó để ý đồ vật và người khác. Vì không để cô gái này có vẻ quá mức xấu hổ, Tần Minh Hoàng tiếp nhận câu chuyện, "Sư muội, chào cô, tôi là bạn gái của anh ấy." Kiều An khiếp sợ thương tâm: "Không có khả năng! Sư huynh sao lại có bạn gái! Sao em không biết! Sư huynh anh nói chuyện đi!”
Kỷ Luân so với cô ta còn thương tâm hơn mà nhìn Tần Minh Hoàng, Không phải bạn gái....” Kiều An thần sắc vui vẻ, lại nghe thấy Kỷ Luân nói: "Là vợ.” Kiều An: .........?” Tần Minh Hoàng không nỡ nhìn thẳng, lắc đầu ở trong lòng. Quả nhiên thấy cô gái này chịu đả kích lớn, lung lay sắp đổ, "Sao lại thể, rõ ràng là em tới trước, lúc còn ở đại học em đã thích học trưởng, rõ ràng là em trước......” Loại vấn đề tình cảm này, Tần Minh Hoàng không quá am hiểu, hơn nữa nói đến cùng đây là vấn đề của cô gái này và Kỷ Luân, có quan hệ gì với Ngư ca. Ngư ca của cô chỉ là hàng giả! "Làm sao vậy, các người vì sao đều tụ tập ở chỗ này?” Ngoài lều truyền tới một thanh âm nam nhân hòa hoãn đầy nghi hoặc. Người đàn ông trung niên mang mắt kính, một thân khí chất học giả, chỉ là giữa mày có rãnh thật sâu cho thấy ông ấy thường xuyên nhíu mày, nhìn có vẻ tang thương ưu sầu. Người này là Khang Tập, giáo sư đại học trứ danh, ở phương diện sinh vật biển rất có nghiên cứu, là một người phụ trách khác của đoàn nghiên cứu lần này. Ông đi vào lều, nhìn thấy ba người giằng co, bỗng nhiên sửng sốt, tiếp theo mở to hai mắt, sắc mặt đỏ lên, hốc mắt cũng đỏ -- trên cơ bản phục chế một loạt phản ứng vừa rồi của Kiều An. Chẳng qua ông ấy không kích động đối với Kỷ Luân, mà là đối với Tần Minh Hoàng. Ông kích động hộ: "Mẫn Mẫn!” Tần Minh Hoàng phát giác ánh mắt ông ấy dừng ở trên người mình, nhất thời còn chưa phản ứng lại, Mẫn Mẫn? Ai? Sau đó cô thực nhanh nhở ra, đúng vậy, thân thể này tên là Tần Mẫn, hiển nhiên ông chú này biết cô gái ban đầu kia, xem tuổi này, mười phần có tám chín là cha. Sao lại thế này, một người, hai người, thế giới lớn như vậy, sao đều tụ tập lại đây nhận thân? "Mẫn Mẫn còn có khỏe không? Ba ba vốn dĩ muốn tìm con, nhưng bởi vì chuyện Không Hải, ba bận quá, lúc trước khu lại phong tỏa một thời gian, cho nên không thể tự mình đi đón con, Ba còn tưởng rằng con đã gặp bất trắc!” Khang Tập trong mắt rưng rưng, mặt mang vẻ xấu hổ. Ông và vợ trước sớm đã ly hôn, vợ trước mang theo con gái ở khu 120, ông cũng thật lâu chưa gặp lại. Vợ qua đời từ một năm trước, ông muốn đưa con gái về bên mình, lại bị con bé cự tuyệt. Sau đó nghe nói khu 120 luân hãm, ông lo lắng thật lâu, lần này chủ động xin tới bên này, cũng là vì tìm kiếm con. không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này, ông thiếu chút nữa vui quá mà khóc. Tần Minh Hoàng bị ông ấy nhìn đến một trận chột dạ trong lòng. Thể này nên làm thế nào, cô lại không có ký ức của nguyên thân, cô và Ngư ca cũng đều là hàng giả a, sao lại một lúc có hai người biết hàng cùng tới. Tần Minh Hoàng: "Ông là ba tôi?” Khang Tập bị cô hỏi đến sửng sốt, tiếp theo vành mắt đỏ lên, "Mẫn Mẫn, con đang trách ba ba sao? Ba có thể lý giải, con không muốn nhận ba, là con chịu khổ!”. Tần Minh Hoàng: "Cũng không phải, chính là con gặp một chút ngoài ý muốn, không nhớ rõ chuyện trước kia."
Khang Tập vội lo lắng mà tới gần, "Có phải con quên mất hết hay không? Đừng sợ, ba ba mang con trở về, chúng ta từ từ trị liệu là có thể nhở ra.” Ông ấy còn chưa đụng tới Tần Minh Hoàng, đã bị Kỷ Luân ngăn lại. Khang Tập lúc này mới chú ý tới bên con gái mình còn có có một thằng ranh, cơ hồ là cậu ta đang ôm con gái ông ở trong ngực, tư thái bảo hộ thực rõ ràng. Khang Tập lập tức liên đoán được thân phận của cậu ta, nhưng vẫn hỏi: "Mẫn Mẫn, đây là?” Tần Minh Hoàng: "Bạn trai con?” Kỷ Luân: "Cô ấy là vợ của tôi.” Khang Tập khiếp sợ: "Sao có thể! Sao tôi không biết!” Tần Minh Hoàng cảm giác hình ảnh này vô cùng quen mắt, giống như một lần vừa rồi mới phát sinh. Nàng nhìn không được nhìn sự muội Kiều An bị đám người xem náo nhiệt chen vào góc. Sắc mặt cô ta phát xanh, khóe miệng run rẩy, một bộ dạng rất muốn nói lại không có sân khấu. Khang Tập thống khổ mà che ngực, không cách nào tiếp thu chỉ một thời gian không gặp đột nhiên con gái đã gả cho một gã xa lạ. Ông buột miệng thốt ra một câu "Không được”. "Hai người...... khẳng định chưa lãnh giấy kết hôn, hôn sự này không tính!” Kiều An tìm được cơ hội xen mồm, vội vàng lên tiếng ủng hộ: "Đúng! không thể tính!” Khang Tập chú ý tới cô ta, mới nhớ tới vừa rồi chính là nghe thấy Kiều An nháo ở đây, ông khó hiểu nói: "Tiểu Kiều, hôn sự của con gái tôi và cô không có liên quan đi?” Cô ta ở đây kích động phản đối làm cái gi? Kiều An nghẹn khuất, "Đây là sư huynh tôi, tiến sĩ Kỷ Luân, anh ấy kết hôn, giáo sư cũng không biết, vậy sao được!” Khang Tập rốt cuộc tuổi tác lịch duyệt, lập tức nhìn ra cô gái kia và người đàn ông bên cạnh con gái mình có cái gì, đây là muốn phá hư tình yêu của con gái ông. Vậy không được! Khang Tập nhìn con gái mình trầm mặc, tâm nói cho tới nay tính cách con bé hướng nội, khẳng định không tranh được với Tiểu Kiều tính cách cường thể. Ông không muốn con gái khinh suất kết hôn với một người là một chuyện, có người cùng con ông đoạt bạn trai là một chuyện khác! Ông nhanh chóng quyết định, nói với hai người Tần Minh Hoàng: "Các con cứ nói yêu đương trước, chờ trở về khu 102, ba lại an bài các con đi lãnh chứng!” Kiều An: "..." Vừa rồi không phải ông còn nói cự tuyệt sao?! Một hồi tuồng rốt cuộc hạ màn, Tần Minh Hoàng ngồi trầm tư bên Kỷ Luân..... Sao lại thế này, vừa rồi một đoạn cốt truyện dài thế, sao mà một chút cảm giác tham dự mình đều không có?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]