Kỷ Luân đi phòng bếp nấu cơm cho cô, Tần Minh Hoàng còn đang tự hỏi vấn đề này.
Cô và bạch tuộc lớn ở chung không lâu, chỉ có ban đầu từng giúp nó rửa sạch hồ nước, cho nó ăn một chút.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy cô là người tốt, cho nên mới thích cô? Hiểu lầm này cũng thật lớn, cô rửa sạch hồ nước thuần túy chính là nhàn rỗi nhàm chán, mới vừa xuyên qua không tìm chút việc để làm thì không dễ dọn dẹp suy nghĩ.
Kỷ Luân ở trong phòng bếp biển về nguyên hình, vươn ẩn chi của mình ra băm xuống một đoạn.
Ẩn chi vốn dĩ chính là cho giống cái ăn, dùng để cô bổ sung dinh dưỡng, lúc trước cô từng ăn một nửa, hiện giờ bị thương, vừa vặn lại lấy ra một chút mới mẻ cho cô bồi bổ.
Trong long hắn tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương đối với giống cái nhỏ yếu, dựa theo thực đơn miêu tả, đối chiếu ký ức nhân loại trong não gần đây mới tiêu hóa, đem khối ẩn chi lớn này cắt thành miếng nhỏ, làm thành một đĩa bạch tuộc nướng tương.
Thực nhanh hắn đưa cơm tình yêu dinh dưỡng lên bàn ăn, Tần Minh Hoàng đang suy nghĩ vấn đề, thất thần mà ăn một miếng.
Kỷ Luân ôn ôn nhu nhu mà nhìn cô, "Cho em bổ sung dinh dưỡng, ăn vào vết thương thực nhanh có thể khỏi, ăn nhiều một chút."
Tần Minh Hoàng cảm giác lời này nghe không phải rất hợp vị, nhai nhai, động tác cô nhẩm nuốt bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn bàn bạch tuộc nướng tương.
Bạch tuộc.
Bạch tuộc!!!?????
Cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058049/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.