Kỷ Luân dựa theo yêu cầu của cô nằm ở đó, đôi tay đặt ở trước ngực, nhắm mắt lại.
Dược hiệu phát tác! Rốt cuộc thì hắn cũng ngủ rồi! Tần Minh Hoàng nhảy dựng lên, kéo Kỷ Luân từ trên xe xuống, đặt ở ven đường, chính mình trở lại xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi để người hôn mê lại ở phía sau.
"Ha ha ha ha ha! anh thật cho rằng tôi không có biện pháp nào với anh sao!”
Chỉ lái xe lái xe, Tần Minh Hoàng vẫn nhịn không được nhìn đỉnh đầu.
Cô thầm nghĩ, lúc này Kỷ Luân dù thế nào cũng không đến mức có thể theo kịp đi, nếu vẫn có thể theo kịp, vậy hắn cũng quá không phải người.
Sắc trời tối tăm, hai bên con đường tối tăm cây cối dần dần thêm nhiều, cô một mình lái xe đi ở trên đường nhìn không thấy điểm cuối, cảm giác nóc xe có thứ gì chiếm cứ, cô không tự giác nghiêng tại lắng nghe những thanh âm rất nhỏ đó.
"Thùng thùng.” Cô gõ gõ đỉnh xe, thử thăm dò hô: "Tiến sĩ Kỷ Luân?”
Ngay sau đó, từ trên nóc xe: "Tôi đây.”
Tần Minh Hoàng một hơi không nhấc nổi, nghẹn vào trong người.
Con mẹ nhà anh, sao vẫn còn tới!
Nếu đổi thành một cô gái nhát gan, hiện giờ đã có thể bị gia hỏa này sống sờ sờ hù chết. Làm cái gì, ở đây cùng cô diễn phim kinh dị à? một kẻ biến thái đúng là âm hồn bất tán, cuồng theo dõi, cuồng bày tỏ tình yêu, còn là bối cảnh sinh tồn tận thế!
Coi như cứng đầu, không đánh hắn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1058040/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.