🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đó vốn đã hằn là nơi tuyệt hảo để giải sầu thưởng cảnh, nhưng bởi vì bên hồ trồng hoa hồng đỏ, đại bộ phận nhân viên công ty Tần thị cũng không dám đi qua, đặc biệt là buổi tối.
Nguyên nhân trong đó còn phải nói từ thời Tần thị chế tác trò chơi Trang Viên Hoa Hồng rất phổ biến kia, trong trò chơi hoa hồng đỏ mọc ra đôi mắt, là bóng ma tâm lý của một thế hệ, sau đó công ty game Tần thị lại ra một loạt game kinh dị, đều có nguyên tố mặt hoa hồng.
Công ty game đó biểu tượng chính là một đóa hoa hồng ở giữa có một con mắt. Mọi người từ đây nhìn đến biểu tượng hoa hồng sẽ bởi vậy mà nghĩ đến game kinh dị, nghĩ đến một loạt cảnh tượng bóng ma, khiến cho không phải một hai người gặp phải chứng sợ hãi hoa hồng.
Theo thống kê, trò chơi này ngang trời xuất thế, doanh số bán hoa hồng đã giảm xuống rất nhiều.
Đến Tần Phi Thường là đại lão bản cũng nghe nói đến, nhân viên nào đó trong công ty game của cô tặng hoa hồng cho bạn gái, ở trong hoa ẩn giấu mặt giả, muốn cho bạn gái một kinh hỉ, kết quả đương trường dọa khóc bạn gái, mất luôn người yêu.
Loại hoa hồng này tuy rằng biến thành bóng ma của rất nhiều người, nhưng toàn bộ nhân viên công ty Tần thị đều biết, Tần tổng bọn họ thích nhất chính là hoa hồng. Nếu không thích, không có khả năng dùng hoa hồng làm nhãn hiệu, mười năm như một ngày chỉ dùng nước hoa mùi hoa hồng, còn ở bên hồ trồng nhiều hoa hồng như vậy.
Đối với việc này Tần Phi Thường tỏ vẻ: "Ha.”
Nói ngắn lại, hồ nhân tạo và rừng cây bên cạnh tòa nhà Tần thị ban đêm sẽ không có người khác. Chỉ có Tần tổng ngẫu nhiên sẽ cùng đối tượng của cô xuất hiện ở bên hồ.
Ở Tần thị, Bá Đặc là một cái đề tài vi diệu.
Bề ngoài hắn là Boss trong trò chơi Trang Viên Hoa Hồng , bóng ma tâm lý của một bộ phận người chơi, cũng là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của một đám người chơi liếm nhan khác.
Bởi vì thật sự quá đẹp, trong trò chơi bị hắn giết cũng rất khó chán ghét hắn, không ít người chơi trò chơi chính là vì ngắm Boss đẹp nhất trong truyền thuyết này.
Người không quen biết hắn thì không rõ ràng lắm, người biết đều phát hiện nhiều năm như vậy qua đi, hắn vẫn là bộ dáng trong trò chơi kia, dường như vĩnh viễn sẽ không già đi. Đối với dị thường của hắn, không ai dám nhắc tới, cũng không ai có thể nhắc tới. Trừ liên quan đến trò chơi, hắn cũng không xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, biết hắn tồn tại cũng chỉ có rất ít người, phần lớn đều là nhân viên Tần thi.
"Mấy ngày nay sao không nhìn thấy điện hạ?” Tòa nhà Tần thị, một nhân viên lễ Tần thấp giọng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp cô ấy sắc mặt tái nhợt, không có tinh thần mà trả lời, "Ừ."
"cô làm sao vậy, sao không có tinh thần, ngày thường không phải cô nghe thấy đề tài về điện hạ liền kích động sao?”
“Tôi cũng không biết, hai ngày này cả người rét run, có thể là hai ngày nghỉ trước cùng bạn trai đi ra ngoài chơi, không nghỉ ngơi tốt mới sinh bệnh.”
Hai người đang nói, thấy từ cửa có một người đi vào.
A, là điện hạ! Hai người đều ánh mắt sáng lên, nhân viên lễ Tần thân thể không thoải mái cũng lên tinhthần bày ra một gương mặt tươi cười.
Mỹ thiếu niên trước nay không nhìn các cô bỗng nhiên đi tới, tùy tay bắt một cái, sau đó thật giống như kéo thứ gì đi vào thang máy.

Điện hạ vừa rồi đang làm gì?”
Cô gái lễ Tần có cảm giác không thoải mái kia ngạc nhiên, vuốt cánh tay và trán mình, "Hai ngày này tôi vẫn luôn cảm thấy thân thể thực lạnh, hiện giờ đột nhiên hết lạnh?”
Cô hồi ức động tác vừa rồi của điện hạ -- tay nhẫn mang đá quý thoảng qua ở trước mắt mình, "Tôi, tôi hình như hoa mắt? Vừa rồi, tôi nhìn thấy điện hạ bắt đi thứ gì từ trên người tôi?”
Ccô ấy nói xong, hai cô gái nhìn nhau.
Bá Đặc kéo một con u linh đi văn phòng Tần Phi Thường, ngoài văn phòng những bí thư nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt bình thường, sôi nổi cùng hắn chào hỏi.
Tần Phi Thường chỉ nhìn hắn một cái liền chú ý tới tư thế trên tay hắn.
"Anh bắt thứ gì?”
Bá Đặc ngồi vào vị trí chuyên chúc của hắn, niết đi niết lại cục u linh trên tay kia, tạo thành một quả cầu, "Ở trong công ty phát hiện một con u linh.”
hẳn đặt quả cầu ở trước mắt mình, ngón tay chọc vào sọ não u linh, cười nói: "Nơi này là địa bàn của ta, thật lâu không có u linh khác dám đến gần rồi.”
Tần Phi Thường Coi như không nghe thấy, chờ hắn chơi xong thứ kia, cô mới ngẩng đầu hoạt động cổ tay một chút, thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện.
"Xem gần đây anh nhàm chán, mua thứ này cho anh.”
Bá Đặc cong chân đứng dậy đi qua, tùy ý cầm lấy văn kiện, "Thứ gì?”
"Một hòn đảo." Tần Phi Thường bình đạm nói.
Bá Đặc: "......"
Tần Phi Thường nhìn máy tính, nói: "Đảo Tomani, em đã mua. Em sẽ an bài xây lại, chính anh quyết định xây thành cái gì......”
Nói còn chưa dứt lời, cô bị người từ phía sau ôm lấy, bên cổ đau xót. Bá Đặc không biết vì sao đột nhiên thực hung ác căn cổ cô.
Bí thư gõ cửa vào nhìn một cái tạo hình của bọn họ, bình tĩnh mà nói câu xin lỗi rồi lui ra ngoài đóng cửa lại.
Tần Phi Thường: "..... Buông miệng.”

Cô phát hiện Bá Đặc tựa hồ thực cảm động.
Nhưng mà --
Nói thật, cô mua đảo này, chủ yếu là hy vọng hắn có thể nuôi u linh nhặt ven đường ở trên đảo, không nuôi dưỡng ở nhà, mỗi ngày cô trở về nhìn thấy trong nhà tán loạn u linh, thật giống như nhìn thấy sủng vật quấy rối.
Hôm nay buổi tối, Tần Phi Thường ngủ rồi, phát hiện mình xuất hiện ở trong một đại sảnh. Đúng, chính là cái đại sảnh quen thuộc ở phể tích lâu đài cổ.
Bên cạnh còn có hơn bốn mươi người, bao gồm Lyon và Mandison, Tần Phi Thường nhìn một vòng liền phát hiện đây là những người năm đó bị nguyền rủa. Có tráng niên sớm trọc, có tráng niên béo phì, chỉ mơ hồ còn có bộ dáng năm đó.
Qua mười năm an ổn, mọi người đột nhiên xuất hiện ở cái đại sảnh quen mắt này, sau khi lấy lại tinh thần đều sợ hãi.
Trước lúc bọn họ bắt đầu khóc thành tiếng, phế tích lâu đài cổ đột nhiên rực rỡ hẳn lên, trở nên như là một hiện trường hoa lệ long trọng của...... hôn lễ.
Cánh hoa hồng màu trắng và màu đỏ từ trên đỉnh rót xuống, hai bên trên bàn bày đầy đồ ăn cùng rượu ngon. Gác chuông bên ngoài đang vang lên từng hồi, dương cầm đặt ở lầu hai cũng tự động tẩu vang âm nhạc.
Tần Phi Thường nhìn trên người mình, không phải cô mặc áo ngủ trước lúc đi vào giấc ngủ, là một cái váy màu trắng, nếu không nhận sai, là bộ mấy ngày trước Bá Đặc xem trong quyển sách mẫu sản phẩm mới nhất mùa này.
Cầm gậy chổng màu bạc, mặc tây trang màu trắng, Bá Đặc từ lầu hai đi xuống, hắn nói với mọi người đang run bần bật: "Hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của ta.”
Mọi người: "???”
Bá Đặc: "Bất quá ta không có thời gian chiêu đãi các ngươi, các ngươi tự tiện đi, chơi vui.”
Hắn giống như năm đó bỏ qua mọi người, lập tức đi đến trước mặt Tần Phi Thường, dưới cái nhìn chăm chú khiếp sợ của những người khác, dắt cô từ trong đám người ra tới cửa, nơi đó có một con hắc mã dịu ngoan.
Bá Đặc đỡ cô lên lưng ngựa, "Ta mang em đi ngắm hòn đảo này.”
Tần Phi Thường thấy "Các Tần khách” trợn mắt há hốc mồm, tựa như mộng du, nhở tới tình cảnh lần đầu tiên đi vào tòa phể tích lâu đài cổ này, mặc danh cảm thấy một trận buồn cười, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.
"Được rồi” Cô đưa tay cho Bá Đặc.
-- đây là đảo của hắn.
-- đây là nơi ác mộng bắt đầu, cũng là nơi ác mộng kết thúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.