🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Xung quanh đại học Thanh Sam, bởi vì đúng vào cuối tuần, có không ít học sinh đi lên phổ mua bán cho hết thời gian, vốn là một đường phố chen chúc, hôm nay cơ hồ chen chúc thành một đoàn, người phía trước luôn không ngừng dồn về trước, người phía sau không biết phía trước đã xảy ra cái gì, đều muốn chen lên trước xem đến tột cùng có cái gì.
Tới gần tìm đường, người lui tới đều sẽ không tự giác chuyển hướng về nơi nào đó, sau đó lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Bá Đặc đi trên đường phổ rộng lớn hoàn toàn xa lạ này, làm như không thấy đám người chen chúc bên cạnh, ánh mắt nhất nhất đảo qua cửa hàng và lâu cao hai bên.
Trên người hắn mặc lễ phục, tóc dài dùng dải lụa buộc ở sau đầu, mang bao tay, cầm gậy chống, một mỹ nhân cổ điển sống sờ sờ như từ tranh sơn dầu giữa thế kỷ đi ra.
Nhìn một nhà cửa hàng ven đường có cửa kính chiếm diện tích lớn, bên trong còn có đèn sáng lộng lẫy, Bá Đặc đi sang đó. Người vốn đứng ở trước cửa kính đều không tự giác tránh đường cho hắn. Chỗ hắn đi qua, nháy mắt làm ra một khu vực trống.
Hắn đứng yên ở trước cửa kính, nhìn trong chốc lát quang cầu lộng lẫy chuyển động bên trong, bỗng nhiên cảm giác khóe mắt có ánh đèn chợt lóe.
Là một cô gái ăn mặc thời thượng, cô ấy đầy mặt hưng phấn giơ di động với hắn, thấy hắn nhìn sang, nháy mắt liền đỏ mặt. Đồng bạn gắt gao bắt lấy cánh tay cô ấy, mấy cô gái áp lực gào thét trong cổ họng, hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm hắn, sinh động bày ra đặc tính nhan khống của người trẻ tuổi đương đại.
“ Oa oa oa lớn lên thật xinh đẹp!”
“Đây là người thật sao, là người thật sao, trên thế giới thật sự có mỹ nhân lớn lên như vậy sao!”.
"Trời ạ, tôi chết mất! Mau đi hỏi số liên lạc!”
"A a a anh ấy đi tới!”
Bá Đặc đi đến trước mặt mấy người, duỗi tay lấy di động trong tay cô gái, dùng hai ngón tay cầm lăn qua lộn lại mà xem xét.
Cô gái bị mỹ mạo mê mắt, cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn hắn tự nhiên lấy di động của mình đi, trong nhất thời cũng chưa nghĩ đến lấy về, chỉ lo không ngừng nhìn chằm chằm lông mi thật dài cùng cái mũi cao thẳng của hắn.
Thẳng đến bên cạnh bỗng nhiên một bàn tay duỗi lại, lấy di động trong tay thiếu niên mỹ mạo đi thả về trong tay cô ấy, cô gái mới tỉnh ngộ lại, nâng di động phát ra một tiếng "A!”
Tần Phi Thường cầm theo một cái túi, cô mới từ cửa hàng bên cạnh mua xong đồ đi ra, liền thấy Bá Đặc cầm di động của con gái nhà người ta lật xem.
Cô đã biết mà, kẻ điên này đi theo sau cô ra cửa, khẳng định sẽ gặp tình huống như vậy -- ánh mắt người qua đường chung quanh đều như có như không mà đang đánh giá các cô, càng có rất nhiều người nhìn quang minh chính đại, đều sắp tạo thành chen lấn, quả thực giống như là thấy mình tinh ra phố.
Vừa rời khỏi đảo, cô còn tưởng rằng về sau hắn chỉ có thể làm bộ xương khô, không nghĩ tới không chỉ có thể biến thành người, còn có thể giống người thường ra ngoài đi dạo, làm tắc nghẽn đường phố.
Không chỉ như thế, vị tiểu vương tử này còn rất chú ý, trước khi ra cửa có ý thay đổi bộ quần áo tương đổi chính thức -- quần áo của hắn đều là tùy tâm sở dục biến hóa ra, nhưng thật ra thuận tiện, chỉ là không hợp với hoàn cảnh chung quanh, phong cách đi sau mấy trăm năm.
Trả di động cho cô gái, Tần Phi Thường lại mang theo "Thiên ngoại lai khách” như vậy tiếp tục đi dạo phổ. Cô mới vừa thuê nhà ở gần đây, còn có vài đồ dùng sinh hoạt cần mua.
Hai người đi rồi, cô gái lưu luyến thu hồi ánh mắt nhìn về phía di động của mình, đột nhiên, phát ra một tiếng kêu to thống khổ: "A! Sao ảnh chụp lại thành như vậy, hoàn toàn không rõ mặt a!”
Bạn bè bên cạnh cũng thò sang xem, phát hiện ảnh trên di động chính là bóng dáng vặn vẹo mơ hồ, tức khắc cảm thấy đáng tiếc, "Kỹ thuật chụp ảnh thật sự quá tệ!”
Thương tâm một lát, cô gái vuốt di động lại cao hứng lên, "Vừa rồi mỹ thiếu niên kia từng lấy di động của tôi...... Tôi cảm giác di động của tôi còn có mùi hoa, là nước hoa sao?”
Bên này Bá Đặc chưa đi ra xa, lại bị một nam sinh ven đường chụp ảnh. Lúc này hắn không nhìn thấy đèn flash, nhưng nghe thấy tiếng răng rắc, hắn đi ngang qua người chụp ảnh, lại thuận tay lấy di động trong tay cậu ấy -- hắn không rõ ràng lắm đây là thứ gì, nhưng tựa hồ thứ này mỗi người trên đường đều có.
Nhìn mỹ thiếu niên cầm di động của mình đi ra ngoài vài bước, nam sinh kia mới phản ứng lại hô to: "A, di động của tôi!”
Tần Phi Thường quay đầu, lại lần nữa trả điện thoại lại cho người ta. Sau đó cô thuận thể quẹo vào một cửa hàng di động ven đường, thực nhanh lại mang theo Bá Đặc đi ra. Bá Đặc cầm một cái di động mới dựa theo Tần Phi Thường nói, cởi bao tay, ấn vào chỗ chụp ảnh.
Trong lúc vô ý ẩn một chút, bóng dáng Tân Phi Thường phía trước liền sinh động xuất hiện ở trên di động.
Bá Đặc dừng bước chân một chút, bắt đầu học những người khác, chụp các loại đồ vật.
Tần Phi Thường một đường nghe tiếng chụp ảnh tanh tách, cũng một đường tắm gội ánh mắt người xa la. Bá Đặc thì "không coi ai ra gì, làm theo ý mình”, cô là hoàn toàn không để bụng ánh mắt người khác, hai người cứ như vậy một đường đi vào trung tâm thương mại.
Trên đường tạm thời bị chức năng chụp ảnh hấp dẫn lực chú ý, Bá Đặc tiến vào trung tâm thương mại lại bị các loại hàng hóa trên kệ để hàng trước mắt làm cho chấn động một chút. Nhưng hắn bất động thanh sắc, trước sau bưng dáng vẻ ưu nhã, chỉ có ánh mắt di động tốc độ nhanh hơn.
Thế giới bên ngoài tựa hồ trở nên có chút choáng ngợp, hắn không chỉ một lần từng nghĩ. Tuy rằng nhiều rất nhiều đồ vật hẳn chưa từng thấy, nhưng chỉ cần quan sát những người khác, đại khái hắn liền có thể đoán được đại bộ phận đồ vật có tác dụng gì.
Chính là trung tâm thương mại thật sự có quá nhiều đồ vật --
Tần Phi Thường có ảo giác mang theo trẻ con dao siêu thị, cô đẩy xe mua sắm đi một đoạn, lại phải quay đầu nhìn xem Bá Đặc có đuổi kịp hay không. Cũng không phải sợ hắn đi lạc, là sợ hắn đột nhiên tức giận gây ra chuyện gì trước công chúng, bên đường giết người là phải lên tin tức trên mạng xã hội.
Thấy hắn đứng ở bên kệ để hàng, ẩn nấp quan sát động tác của những người khác, sau đó cầm một thùng mì gói, quơ quơ ở bên tai, lộ ra chút ánh mắt nghi hoặc, Tần Phi Thường mạc danh muốn cười.
Cô đẩy xe đẩy đi qua, đâm đâm chân Bá Đặc.
Đối phương thực mau nhanh đã hiểu ý tử, bỏ thùng mì gói trong tay vào trong xe mua sắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.