Những người trẻ tuổi kia ngơ ngác nghe, lại ngơ ngác gật đầu.
Lợi Ngang lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy mình quả thực là một đồ thiểu năng trí tuệ, cùng đi lâu đài cổ vài lần, cậu chỉ lo sợ hãi, mỗi ngày hoảng loạn, còn phải dựa vào Lạc Lan điều chỉnh cảm xúc, kết quả Lạc Lan đã quan sát được cẩn thận như vậy, còn phỏng đoán ra nơi đó ở đâu.
"Tôi cảm thấy mình là đồ ngốc.” Mân San lẩm bẩm nói.
Lợi Ngang yên lặng gật đầu, đúng vậy, cậu cũng cảm thấy thế.
"Chúng ta đây kể tiếp phải làm gì?” Kích động qua đi, có người yếu ớt hỏi.
Mân San tinh thần toả sáng, "Đương nhiên là đi lên đảo xem a! Đúng không Lạc Lan!”
Lợi Ngang cũng nói: "Vu sư nói nguyền rủa này phát ra từ huyết mạch, cho nên hiện giờ có phải chúng ta nên tra thử các tổ tiên chúng ta đã làm gì hay không? Giống như những trò chơi giải mê, chúng ta phải tìm được nguyên nhân mới có thể hoàn toàn giải trừ nguyền rủa.”
Hai người nói xong, đều chờ Tần Phi Thường khẳng định. Tần Phi Thường lại nói: "300 năm trước, tổ tiên phát sinh cái gì, không dễ biết rõ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, tốt nhất mau chóng an bài thuyền đi đảo Sương Mù.”
Lại kéo dài mấy ngày, cô sợ những người trẻ tuổi này tất cả đều muốn hỏng mất mà tự sát.
Lợi Ngangvngoài ý muốn, "Chúng ta cái gì cũng không biết, đi đảo Sương Mù thì phải giải trừ nguyền rủa thể nào?”
Tần Phi Thường bình tĩnh mà nhìn các thiếu gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057990/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.