Bá Đặc vẫn nhìn ra bên ngoài, nhưng thoáng ngồi thẳng, ngữ khí không tốt lắm hỏi: "cô muốn làm gì?"
Tần Phi Thường: "Tôi mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.”
Cởi quần áo đương nhiên là vì ngủ, nếu không thể nào? không thể trở về nghỉ ngơi, chỉ có thể nghỉ ngơi tại đây.
Mấy ngày nay cô ở bên ngoài cũng không ngủ được tử tế, không bằng thử xem ở chỗ này ngủ bù rồi trở về có thể khôi phục tinh thần hay không.
Thấy cô cứ như vậy đi tới giường lớn, Bá Đặc trừng mắt phía sau lưng cô, lông mày nhảy dựng, nói chuyện lớn tiếng hơn: "Đây là giường của ta, cô dám ngủ ở đây?”
Tần Phi Thường gỡ mắt kính xuống, ngồi ở mép giường, “ Đến anh tôi còn từng ngủ hai lần, ngủ giường anh thì có vấn đề gì."
Khi nói chuyện, cô đã thực tự nhiên mà kéo ra góc chăn thêu hoa chuẩn bị nằm xuống. Bá Đặc nhìn động tác của cô, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên.
Động tác nằm xuống dừng lại, Tần Phi Thường nhìn bên trong giường lớn cất giấu một bộ xương khô, khung xương xoay đầu sang, dùng hai cái hốc mắt tối om nhìn cô.
"Bộ xương khô này là thi thể anh?” Tần Phi Thường quay đầu hỏi.
Bá Đặc thay đổi tư thế ngồi, chống cằm nhìn xem cô làm thế nào,”Cô đoán.”
Tần Phi Thường: "Tôi đoán không phải." nói rồi cô rung chăn lên, xốc bộ xương khô đó xuống giường.
Bộ xương ngã xuống đất, bùm bùm một trận vỡ ra.
Bá Đặc sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: "Cô dám đối đãi thi thể ta như vậy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057988/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.