🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lợi Ngang ngắt lời bọn họ: "Lúc trước chúng ta ở bên ngoài đã nói phải động thủ với nhau, ai trước?"
Nhất thời trầm mặc. Bọn họ ở trong đời sống hiện thực cùng chạm mặt, gia thể đều không khác nhau lắm, cũng có kiêu ngạo của mình, lúc ấy một đám cũng không chịu thua, mười phần kiên cường tỏ vẻ vừa tiến vào thế giới kỳ quái này liền tự sát, không động được tay thì có thể để người khác hỗ trợ giết chết, nhưng đến lúc này đều có chút lúng túng.
Qua một lát, một cô gái vẫn luôn không ra tiếng nhỏ giọng nói: "Nếu không, chúng ta vẫn nên đi tìm Lan Lạc đi, lần trước cô ấy cũng không làm tôi đau lắm.”
"Không được!” cô gái lúc trước khen Lan Lạc ngẩng đầu lên, "Cô ấy có thể làm được, chúng ta cũng có thể, đã nói phải dựa vào chính chúng ta!”
"Vậy cô trước đi.”
Cầm dao bỏ túi ra, cô gái khoa tay múa chân một chút ở trên cổ mình, làm thế nào cũng không hạ thủ được, dưới ánh mắt những người còn lại, cô ấy miễn cưỡng tìm cho mình một chút mặt mũi: "Tôi cảm thấy, cái dao nhỏ này khả năng không giết chết được tôi, nếu không chúng ta đi tìm xem có dao lớn hơn một chút hay không?"
Lợi Ngang thở ra một hơi, "Thôi, tôi thấy chúng ta vẫn nên nhảy lầu tập thể đi, như vậy khả năng sẽ tốt hơn một chút.”
Bọn họ đều là thiếu gia tiểu thư bình thường, chưa từng động thủ giết người, thế này so với bọn hắn tưởng tượng còn khó hơn quá nhiều.
Đoàn người đi vào nơi cao nhất trên gác chuông, thật vất vả cậu kéo tôi, tôi kéo cậu lên đến nơi, ngẩng đầu thấy một bóng người đứng ở trên gác chuông cao nhất, dẫm lên mặt nghiêng của tháp nhọn, một tay túm lấy tháp nhọn, nhìn ra phương xa.
"Lạc Lan? Sao cô lại ở đây, cô cũng tới...... nhảy lầu sao?”
Đứng ở bên cạnh trông về phía xa, Tần Phi Thường buông tay ra, từ mặt nghiêng của tháp nhọn nhìn xuống dưới, "Không có, tôi đi lên nhìn xem. Tôi xem xong rồi, mọi người đi lên đi.”
Nhường cho bọn họ vị trí nhảy lầu.
Lên cũng đã lên đây, cho dù có người hối hận, lúc này cũng không thể lui về phía sau, vài người đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn thoáng xuống phía dưới, tức khắc có người khóc ra.
“ Tôi..... Tôi sợ độ cao!”
Thấy bọn họ đứng nửa ngày cũng chưa động, giống một loạt bồ câu, Tần Phi Thường hỏi: "... Muốn tôi hỗ trợ sao?”

Thanh âm mang theo khóc nức nở nói: "Không, chúng tôi có thể!”
Được rồi, Tần Phi Thường bắt lấy thang lầu, trực tiếp đi xuống. Cô bò lên chỗ cao nhất này là vì muốn nhìn rõ nơi này có phải hòn đảo nhỏ hay không, nhưng đi lên cô mới phát hiện, cô chỉ có thể thấy quần thể kiến trúc lâu đài rộng lớn, nơi xa hơn bao phủ một tầng sương trắng, nhìn không rõ lắm.
Có lẽ, chỗ cao không nhìn rõ, chỉ có đi đến bên rìa mới có thể thấy rõ ràng.
Tần Phi Thường đi rồi, mấy người đứng ở bên nhau, vẫn cứng đờ lung lay sắp đổ, không dám nhảy xuống.
“Không dám nhảy...... Muốn tôi hỗ trợ sao?” lời nói giống Tần Phi Thường vừa rồi, nhưng thanh âm này, cơ hồ lập tức khiến cho mấy người phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.
Là kẻ điên kia!
Nói đến cũng kỳ quái, Bá Đặc từng giết bọn họ, Lạc Lan cũng từng giết bọn họ, nhưng bọn họ nhìn thấy Lạc Lan lại mạc danh có cảm giác an toàn, nhìn thấy Bá Đặc liền biến thành sợ hãi nói không rõ.
Một nam sinh thấy Bá Đặc đứng ở phía sau, thậm chí sợ tới mức không cần nghĩ ngợi chạy về phía trước, cậu ta đại khái đã quên mình đứng ở đâu, vừa chạy liên ngã xuống.
Phía dưới thoáng chốc tràn ra một đóa hoa máu.
Còn lại mấy người trên mặt phát xanh, bọn họ muốn lui ra sau, nhưng lại phát hiện không động đậy được. Bá Đặc chậm rãi đi lên trước, tiếng bước chân cộp cộp giống như tử vong tới gần.
Lợi Ngang cảm giác được sau lưng có một trận gió, bên cạnh thêm một Bá Đặc đứng ở bên, cũng không nhìn bọn họ, trong tay cầm cây gậy chống đã từng thọc chết bọn họ, mặc một thân áo sơmi quần dài mới, đứng ở bên cạnh lan can tinh tế, nửa thân mình đều ở không trung, phảng phất tùy thời sẽ ngã xuống.
Cho rằng hắn sẽ đẩy hết bọn họ xuống, Lợi Ngang đợi nửa ngày, chờ đến tim đã bị gió lạnh thổi qua cũng không thấy hắn có động tác. Bắt đầu nhìn chằm chằm sợi dây cột tóc của hắn phát ngốc.
Có lẽ là cậu ta nhìn lâu lắm, Bá Đặc rốt cuộc quay đầu nhìn cậu ta một cái. Sau đó động tác tùy ý mà vươn cây gậy nhẹ nhàng đẩy sau lưng cậu ta --
Lợi Ngang cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, cả người rơi xuống, cách gương mặt đáng sợ kia càng ngày càng xa.

Đóa hoa đỏ thứ hai tràn ra ở phía dưới. Bá Đặc nhìn một màn "Nở hoa” này, biểu tình càng thêm đần độn vô vị. hắn dùng gây chống nhất nhất đẩy mấy người đang đứng tại chỗ xuống.
Cuối cùng cũng chỉ dư lại một mình hắn.
Ánh mặt trời kim sắc từ tầng mây rơi xuống, chiếu lên người, vẫn là một cảm giác lạnh lùng.
Hắn nhìn sương trắng nơi xa, gần chỗ phế tích hoang vu, bỗng nhiên cũng từ chỗ cao nhảy xuống, rơi xuống một nửa, cả người biến mất vô tung.
Tần Phi Thường đi ở bên kiến trúc sập một nửa, cô cảm thấy lúc này đây phể tích lâu đài cổ so với vài lần trước càng an tĩnh hơn nhiều. Lúc trước mặc dù cô đi đến đâu cũng có thể nghe thấy chút tiếng động, như là có sâu bọ bò xung quanh, lại như là cây cối bị gió thổi động. Nhưng lần này, những thanh âm rất nhỏ đó đều biến mất, chỉ có tĩnh mịch vô biên.
An tĩnh như vậy không giống bình thường, Tần Phi Thường có ảo giác mình đang đi trong một bức họa. Quá an tĩnh.
Cô đi đến ven đường, nhìn chằm chằm những bụi hoa hồng không chỗ nào không có đó, bỗng nhiên duỗi tay hái một đóa.
Trong nháy mắt, hoa hồng nhìn như tầm thường đồng thời động đậy, chúng nhìn chằm chằm cô, lộ ra con mắt ở nhụy hoa. Đóa hóa cô cầm ở trong tay này cũng vậy, trong mắt ục ục chuyển động.
Tần Phi Thường tự hỏi một lát, đây chẳng lẽ là..... theo dõi?
"Bá Đặc, nếu anh đang xem.” Tần Phi Thường dừng một lát, "Phụ thân anh là Lost mười lăm, anh là con trai nhỏ nhất của ông ấy, nơi này là hành cùng ông ấy kiến tạo, đúng không.”
Vốn nên là câu nghi vấn, bởi vì cô chắc chắn, biến thành câu khẳng định.
Bá Đặc không xuất hiện, con mắt trong đóa hoa hồng trên tay cô hóa thành một giọt máu loãng, từ từ rơi xuống.
Được rồi, nhìn dáng vẻ hắn không muốn xuất hiện, cũng không muốn nói chuyện với cô.
Tần Phi Thường ném hoa trong tay xuống, tiếp tục đi về hướng lúc trước mình muốn đi, không xuất hiện thì không xuất hiện đi, cô còn phải vội vàng thăm dò quanh mảnh phế tích này.
Hoa rơi trên mặt đất bị một chiếc giày dẫm lên, chớp mắt khô héo. Bá Đặc cầm gậy chống, dẫm lên con đường Tần Phi Thường vừa đi, không xa không gần đi theo phía sau cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.