🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc xong quần áo Muri vẫn đề cho Mellie đi ở trước ngực mình, chỉ cách cô một hai bước, khoảng cách như vậy, hắn vươn tay là có thể đẩy ra nhánh cây chặn đường phía trước cho Mellie. Đáng tiếc mảng phi lao này thưa thớt, thật sự không có bao nhiêu dịp cần hắn mở đường.
Mellie cầm cung tiễn muốn săn động vật nhỏ, mới vừa nhìn thấy bóng dáng, cầm lấy cung tiễn, Muri răng rắc một tiếng bẻ gãy một nhánh cây ở đỉnh đầu, ma thú loại nhỏ kia lập tức chạy mất.
Cô lại thấy một con ma thú nhỏ đang ăn cái gì ở dưới rễ cây, mới định nâng cung lên, Muri lại một phen đá văng ra một cây khô vắt ngang ở trước mặt cô.
Mất đi vật ẩn thân, Mellie đột nhiên bại lộ, trơ mắt nhìn lại một con mồi chần kinh chạy trốn.
Mellie: "......"
Muri vẻ mặt nghi hoặc: "Vì sao nhìn ta như vậy?”
Mellie vươn tay với hắn, Muri theo ý tứ cô vươn tay, thấy cô bỗng nhiên đánh một cái ở trên bàn tay mình, không đầu không đuôi.
Đầy đầu dấu chấm hỏi, gấu lớn tự hỏi lần này rốt cuộc có ý tứ gì, cuối cùng không còn lơ đãng quấy rối nữa, Mellie có thể nghiêm túc mà phát huy kỹ thuật cung tiễn của mình ở bãi phi lao.
Cô thực thích ứng săn thú ở trong rừng, so với cánh đồng tuyết và bình nguyên rêu càng thêm như cá gặp nước, mũi tên thứ nhất liền bắn trúng một con ma thủ chân cao.
Nhưng ma thú có lực sinh mệnh ngoan cường hơn dã thú nhiều, trúng một mũi tên không chỉ không ngã xuống, còn mang theo mũi tên cắm ở trên người nhanh chóng chạy trốn.
Mắt thấy nó muốn mang theo mũi tên đào tẩu, Muri vớt Mellie lên, cả người xông ra, hắn biến thành hình người thì lực lượng không giảm, còn càng thêm nhanh nhẹn, một bước nhảy đến khối đá lớn cao bằng nửa người, vượt qua một vùng nước hai mét, một chân đá đổ thân cây, làm ma thú có ý đồ trốn vào hốc cây không còn chỗ có thể ẩn nấp.
Mellie nhìn động tác của hắn thuần thục đào hốc cây móc ma thú ra, phát hiện tư thể hắn bắt lấy mình giống như đúc tư thể bắt lấy con mồi.
Muri buông Mellie, một phen rút ra mũi tên cắm ở trên người ma thú, "Thiếu chút nữa mũi tên này không tìm về được.”
Nói rồi thuận tay ném ma thú vẫn còn đang giãy giụa kia sang một bên, mặc cho nó chạy mất, chỉ đem mũi tên đã được lau sạch sẽ trả cho cô.
Mellie luôn luôn thực yêu quý cung tiễn, đặc biệt mũi tên dùng một cái là bớt một cái, nên một mũi cũng không thể lãng phí. Muri cơ hồ sắp dưỡng thành thói quen thấy cô bắn ra một mũi tên liền giúp cô nhặt về.
Đồ ăn chờ lát nữa muốn ăn đã chạy mất.
Mellie biểu tình phức tạp: "Bắt cũng đã bắt được, vì sao chỉ lấy về mũi tên, muốn thả nó đi? Ma thú kia có chỗ nào đặc thù sao?" Chẳng lẽ nó có độc không thể ăn?
Muri lúc này mới phản ứng lại, "Cô muốn ăn nó?” hắn còn tưởng rằng cô đang ở trong rừng rậm chơi cung tiền đẩy, giống như lúc ở bình nguyên rêu.
Nếu như vậy, Muri lại một phen vớt Mellie lên, hai ba bước liền lần thứ hai bắt con ma thú xui xẻo kia về, còn an ủi mà nói với cô: "Chạy cũng không sao, tùy tay là có thể bắt về.”
Mellie phát nghẹn, chán nản nhìn thoáng qua cung tiễn của mình, thực nhanh lại lần nữa phấn chấn lên.
Không sao, tuy Muri rất lợi hại, nhưng về sau cô cũng sẽ càng ngày càng lợi hại.
Đầu tiên, cô phải ăn no, làm mình trở nên càng cường tráng.
Hai người ở trong rừng rậm nhóm lửa nướng thịt, lá cây ướt đốt lên khói trắng, hun đến một con ma thú ngủ say gần đó ngẩng đầu lên, đánh cái hắt xì.
Mellie ngẩng đầu, nhìn thấy đầu cự thú đó xuất hiện ở phía trên rừng cây. Đây là ma thú lớn nhất cô từng gặp trực diện trước mắt, không có một chút chuẩn bị lại đột nhiên xuất hiện ở nơi gần như vậy, sợ tới mức tay run lên, đồ ăn rơi vào đống lửa.
Muri duỗi tay với thịt bị nướng cháy bên ngoài ra khỏi đống lửa, thấy cô sợ hãi, đứng dậy ngồi vào phía sau cô, một cặp chân dài bày ở bên cạnh cô, cằm gác ở trên đầu cô nói: "Đó là ma thú ăn lá rụng hư thối, không ăn thịt người.”
"Tuy rằng nó có rất nhiều thịt, nhưng một chút cũng không thể ăn, thịt cũng có mùi lá rụng hư thối.” Muri nói, lộ ra biểu tình nhớ tới hồi ức không tốt.
Mellie vừa nghe liền biết, khẳng định hắn đã từng ăn.
Muri lớn đến như vậy, chỉ cần hắn gặp được, ma thú gì cũng đều bị hắn bắt, cái gì hắn cũng đều dám ăn.
Khu rừng này, phàm là nơi có ma thú to lớn tử vong, cây mới mọc ra đều đặc biệt tươi tốt khỏe mạnh, trong đất sẽ sinh sôi ra càng nhiều sinh mệnh.
Mellie lấp đầy bụng, lại thấy được vài loại ma thú chưa từng gặp.
Có con da như là cục đá, nhìn thực cứng rắn, từ gần đó đi ngang qua, nhìn Muri một cái liền quay đầu
Có con da như là cục đá, nhìn thực cứng rắn, từ gần đó đi ngang qua, nhìn Muri một cái liền quay đầu chạy đi mất.
Có con tứ chi quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi thật dài, động tác linh hoạt, Mellie còn không thấy rõ nó trông như thế nào thì nó đã không để lại cái bóng.
-- trên người Muri đã không chút nào che lấp hơi thở ma thủ thành niên cao cấp phát tán trong không trung, rõ ràng triển lãm ra ý tứ đuổi đi.
Mellie không cảm giác được hơi thở ma thú tuyên các địa bàn như vậy, nhưng cô rõ ràng chỉ cần có Muri, chung quanh liền rất an toàn.
"Cô muốn ở nơi này sao? Chúng ta có thể làm cái loại nhà ở mà cô nói." Muri bắt đầu suy xét đuổi đi những ma thú nguy hiểm đối với Mellie.
Mellie lắc đầu, "Chúng ta ở đây vài ngày thì đi thôi, tôi còn muốn nhìn càng nhiều nơi.”
Hiện giờ không đi nhiều một chút, chờ đến lúc mùa đông lạnh nhất, thì không thể thường xuyên đi ra nữa, cô thực quý trọng cơ hội hiện tại.
Lúc Mellie cùng Muri dừng lại ở bãi phi lao, một đám kỵ sĩ rời khỏi biên cảnh nơi nhân loại dừng chân, đi vào vùng địa cực, bắt đầu săn thú mùa hè mỗi năm một lần.
Chuyện này đối với bọn họ mà nói, là tự tu hành tôi luyện, cũng là cơ hội tích lũy tài phú.
"Nghe nói lúc trước các ngươi gặp một ma thú hỗn huyết cùng nhân loại? Trông như thế nào?”
"Nghe nói lúc trước các ngươi gặp một ma thú hỗn huyết cùng nhân loại? Trông như thế nào?”
"Ta cũng không tận mắt nhìn thấy, kỵ sĩ tận mắt nhìn thấy hiện còn nằm ở trên giường dưỡng thương đó."
"Này thật thú vị, nếu có cơ hội thật muốn trông thấy ma thú hỗn huyết đó."
"Vậy có gì khó, để đến lúc đó ta bắt vào lồng sắt cho mọi người nhìn kỹ.”
Một đám kỵ sĩ tuổi trẻ, vừa mới trải qua ngày ma thú thủy triều mùa đông, giết không ít ma thú cấp thấp, đúng là lúc khí phách hăng hái, từng chuyện nói cười, chia làm vài tiểu đội tản ra ở vùng địa cực, mỗi người đi theo một phương hướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.