Mellie lắc lắc tuyết trên đầu, nhìn thấy Muri có vẻ đầy hưng phấn, cảm thấy khả năng so với cô, chính hắn mới càng muốn chơi cái này.
Cô bò dậy nói: "Tôi không chơi cái này nữa, anh đến đây đi, tôi đẩy anh.”
Muri cảm thấy cánh tay cô gây nhỏ như vậy đây mình không nổi, nhưng vẫn theo lời ngồi ở trên cải mâm xương, lập tràn đầy cả cái mâm to.
Mellie đứng ở sau lưng hắn, dùng ra sức lực cả người đẩy hắn.
Vừa rồi Mellie nhẹ bẫng bay ra như một mảnh lá rụng, hiện giờ Muri chính là một cục đá nặng chịch, bay không nổi, đẩy mãi mới có thể chậm rãi di chuyển.
Muri quay mặt về phương xa, lẳng lặng cảm thụ tốc độ di chuyển như ốc sên.
Mellie: "Hổn hển –– hổn hển ––"
Muri nghe cô thở phì phò ở phía sau, quay đầu nhìn lại, nửa ngày mới đây được hơn hai mét.
"Chúng ta cùng nhau ngồi." Muri đưa ra kiến nghị, hơn nữa ra sức làm ngay. hắn đặt Mellie ở phía trước người, vươn hai chân ở bên cạnh, bắt đầu trượt băng.
Trượt thì trước đi được, nhưng tốc độ vẫn cứ rất chậm, cũng không thuận tiện. Càng không ổn chính là lăn lộn một trận như vậy, cái mâm xương không chịu nổi cả hai bọn họ chất lên, bắt đầu rạn ra.
Ngồi một mông xương vỡ, Muri đứng lên, có chút tiếc nuối, hắn còn chưa chơi đủ.
Một lát sau, Muri lại nghĩ ra cách chơi mới, hắn lấy cái thảm lông Mellie vẫn ôm, lót ở trên mặt bằng,bàn tay to bạch bạch vỗ lên thảm lông, "Cô lên ngồi ở đây, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057928/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.