Hết thảy tri thức về sinh tồn, Muri đều là dùng chính vết thương của mình đổi lấy.
Cô dạy hắn những thứ này, thật giống như là đang lo lắng sinh tồn của hắn. Nhưng cô hẳn là biết, chính cô so với hắn nhỏ yếu hơn rất nhiều, lo lắng như vậy là rất kỳ quái.
"Muri, hai ly rượu mạch thêm một phần thịt thăn, phải bán bao nhiêu tiền đồng?”
Bên cạnh truyền đến nữ nhân kiên nhẫn hỏi.
Muri ngồi ở trên xe xóc nảy, theo bản năng bắt đầu đếm ngón tay.
Mặt trời không nóng như trước, bọn họ đã lên đường, thương đội kia cũng đi theo sau bọn họ, cách không xa không gần.
Muri không để ý bọn họ, hắn một lòng tính toán, rất là khó. Cô đã hỏi hắn ba câu.
Mellie chờ hắn tính một hồi lâu mới chờ được đáp án,"..... 85 tiền đồng.”
"Tính đúng rồi!” Mellie ánh mắt sáng rực, cười rộ lên, "Muri, cậu thật thông minh a, lại tính đúng rồi!”
Muri ôm cánh tay, ngữ khí lãnh khốc, "Cái này rất đơn giản, cô có thể lại hỏi ta một câu.”
Mellie: " Thật vậy chăng? Tôi đây lại hỏi cậu một câu, chúng ta hai người đi ăn, cậu muốn một ly rượu mạch cùng ba phần thịt thăn, tôi muốn một phần thịt thăn cùng một ly rượu mạch, chúng ta tổng cộng phải trả bao nhiêu tiền đây?”
Muri, mới vừa nói xong liền hối hận, lúc này nghe câu hỏi của Mellie, lại nhắn cái mũi, nhìn ngón tay mình.
Quá khó.
Mellie ý xấu mà âm thầm cười, lặng lẽ lấy ra một miếng đường nhỏ, bỏ vào túi nước quơ quơ. Chờ đến Muri thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057911/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.