Quái vật đầm lầy dù muốn rời đi từ phương hướng nào, cũng chỉ có thể bị đám bóng dáng yêu tinh đêm trăng tản ra ánh sáng đó vây khốn, hắn phí công mà đang không ngừng bồi hồi trong cái vòng đang thu nhỏ lại, trên người rơi xuống bùn làm Mai Lật nhìn mà hãi hùng khiếp vía, hận không thể vớt lên dán lại trên người cho hắn.
Đi tới đi tới, Mai Lật phát giác hắn càng ngày càng thấp, cúi đầu nhìn lại, mới thấy chân hắn không biết đã hoàn toàn hòa tan khi nào, trên mặt đất trảu một tầng bùn đầm lầy thật dày.
Cô rốt cuộc nhịn không nổi, nhảy xuống từ trên người quái vật đầm lầy, chịu đựng đau đớn trên chân, nhấc chân muốn đá văng ra những yêu tinh đêm trăng đang vây bọn họ.
Phu nhân Pegg biểu tình lãnh lệ, còn mang theo một tia ngạo mạn mà nhìn hai người, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: "Vô dụng, mày làm thế nào cũng trốn không thoát."
Mai Lật phát giác mình không thể xua tan bóng dáng những yêu tinh đêm trăng đó, xoay người khẩn trương mà túm lấy quái vật đầm lầy, " Anh là quái vật đầm lầy, sẽ không dễ dàng chết như vậy có phải không? Bọn họ đều nói quái vật đầm lấy thực phiền toái, rất khó đối phó!”
Cô ngửa đầu, trên cổ còn vết máu, đôi mắt màu hổ phách ảnh ngược ánh sáng chung quanh, tỏa sáng rực rỡ.
Quái vật đầm lầy duỗi tay, nâng cô lên trên.
Nhà đã sụp một nửa, hắn nhìn chân mình hòa tan, liền thò tay chuẩn bị đưa cô lên tầng một.
Nhưng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057874/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.