Mai Lật sớm đã đi vào giấc ngủ, cả tòa nhà đều lặng lẽ chìm trong bóng tối.
một chút ánh trăng tối tăm không rõ trốn vào tầng mây, Julian nhìn không rõ lắm cảnh vật trước mặt, một hồi lâu mới sờ soạng đi vào trước cửa.
Anh ta thở rất mạnh, dao cũng cầm không quá chắc.
Cửa nhà làm bằng gỗ, trong ngoài hai tầng, đều khóa chặt từ bên trong.
Julian thử dùng dao cạy, bởi vì không có kinh nghiệm lại nhìn không rõ lắm, cạy trong chốc lát cũng không thể cạy ra tầng thứ nhất.
Lúc anh ta do dự có nên thôi hay không, bỗng nhiên, lạch cạch một tiếng, cửa bị người ta mở ra từ bên trong.
Julian hoảng sợ, anh ta cho rằng mình bị phát hiện, hoảng loạn quay đầu liền muốn chạy.
Anh ta chạy quá nhanh, chớp mắt đã đến trong vườn, đang muốn trèo tường, không tự giác quay đầu nhìn thấy một phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng đứng ở cạnh cửa, nửa người trên biển mất trong bóng tôi không thấy rõ ràng, tựa hồ đang lẳng lặng nhìn, một đôi mắt tỏa sáng ở trong bóng tối, giống như là cú mèo lúc trước ở trong rừng cây nhìn trộm anh ta.
Julian đột nhiên hoảng hốt, dừng động tác.
Anh ta giống như bị mê hoặc, thế nhưng quay đầu rồi trở về.
Người phụ nữ đứng ở cạnh cửa vươn tay, mở ra hai tay với anh ta. Thiếu niên biểu tình hơi dại ra chỉ cảm thấy mình gặp lại mẹ, mẹ chưa qua đời, đứng ở cửa đang gọi anh ta về nhà.
Con.
Anh ta chưa bao giờ là đứa con nghe lời, thích đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057868/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.