Phảng phất nghe thấy thanh âm Nhị ca nói "Có thế, có thế, đều có thể”.
Nhặt hai mảnh quẻ từ trên mặt đất lên, La Ngọc An nghĩ, ý tứ của Nhị ca là mặc kệ cô làm cái gì cũng đều được sao? Suy nghĩ một chút, từ lúc biết hắn, hắn vẫn luôn thực dung túng cô. Ừm, chồng già vợ trẻ là cái dạng này. Nhưng mà dưới thái độ phóng túng như vậy, năm rộng tháng dài, có lẽ cô thực dễ bị dung túng đến hỏng rồi.
Người nếu không khắc chể dục vọng, thì sẽ vô hạn bành trướng. Nếu Nhị ca là loại hình này, cô chỉ có thể càng thêm chú ý.
Bất quá, cái cặp quẻ này còn chơi thật vui.
"Em muốn về sau bỏ chức vị thị nữ, có thể chứ?”
"Bang." một sấp một ngửa, có thể.
"Em muốn cải biến cổ trạch có thể chứ?”
"Bang." Có thể.
"Em muốn quản công ty Tần thị cũng có thể?”
"Bang." Có thể.
Vậy đều có thể? La Ngọc An lại ấp ủ nói: "Em muốn một mình đi nơi khác ở mấy năm.”
"Đùng.” không thể.
La Ngọc An nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, còn biết nói không thể, Nhị ca đây vẫn là có hạn cuối mà, yên tâm.
Cô cảm thấy mỹ mãn mà thu hồi quẻ, "Em không ra ngoài ở, Nhị ca phải ra sớm một chút a.".
Cổ trạch toàn bộ xây ở trong rừng rậm, bên trong sân cũng có cổ mộc xanh um, Tần Trĩ cùng Minh Hồi song song đi ở trên đường mòn cổ mộc, bên cạnh thường xuyên hoa nở, dây leo từ trên cây buông xuống dưới, theo gió từ từ đong đưa, trong rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-tien-sinh-ky-quai/1057823/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.