Editor: Diễm Tình~
“Anh Tiêu, thật là một vị khách hiếm hoi!” Trong phòng hội nghị, phòng khách, Liễu Tĩnh hơi giật mình khi thấy Tiêu Giác. Cô không ngờ khi mà cô còn chưa tìm đến anh ta, anh ta cũng đã tự mình đến. Sự xuất hiện của Tiêu Giác chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt, dù cho anh ta vẫn luôn nở nụ cười tươi, và nhìn qua anh ta trông giống như một kẻ dễ gần.
Tiêu Giác lắc đầu, nói:“ Cô Liễu cứ nói đùa, hẳn là cô phải biết rõ vì sao tôi lại đứng ở đây chứ!”
“Là vì Ngọc Kỳ!” Có lẽ Tiêu Giác vừa mới xảy ra chút mâu thuẫn với Ngọc Kỳ nên mới đến chỗ của cô.
Tiêu Giác không tỏ ý kiến gì, nói:“Tôi không thể không thừa nhận rằng cô Liễu thực sự cao tay, mới thấy Ngọc Kỳ có vài lần liền đoạt cậu ấy đi từ tay tôi, không bằng cô Liễu cũng dạy tôi mấy chiêu, để giúp tôi mở mang kiến thức.”
“Có vẻ anh Tiêu đây chưa biết hai chữ chân thành viết như thế nào. Anh để tay lên ngực tự hỏi xem, anh tiếp cận Ngọc Kỳ vì cái gì. Anh lại có thể cho anh ấy cái gì, hạnh phúc hay tình yêu? Thật không may, cả hai loại này tôi đều có thể cho anh ấy, mà anh không thể. Tôi cao tay? Tôi cũng cảm thấy vậy, bởi vì tình cảm tôi với Ngọc Kỳ từ đầu đến giờ đều là thật, không giống anh Tiêu.” Liễu Tĩnh không ghét những người đồng tính, nhưng cô cực ghét loại người như Tiêu Giác. Hai người yêu nhau không dễ dàng, đồng tính càng như thế, trên con đường tình yêu bọn họ chắc chắn sẽ phải trải qua nhiều gian khó, vậy mà một người trong mối quan hệ ấy lại có ý đồ không tốt.
Tiêu Giác tự nhận là giấu được ý đồ của mình rất tốt, lại không nghĩ rằng bị Liễu Tĩnh một câu liền nói trúng, thảo nào anh thua dưới tay cô. Anh ta đứng dậy đi đến bên ghế dựa mà Liễu Tĩnh đang ngồi, vuốt nhẹ cằm cô và nhẹ giọng ghé vào tai cô nói:“ Cô hiểu biết tôi như vậy, phải chăng chúng ta là đồng loại?”
“ Nếu đúng như vậy thì thật đúng là bất hạnh.” Liễu Tĩnh không tránh không né nói.
Tiêu Giác vẫn duy trì động tác vừa rồi, tiếp tục nói:“ Hiện tại so với Đường Ngọc Kỳ, tôi càng có hứng thú với cô Liễu Tĩnh hơn, không cô xem xem tôi thế nào. Phải biết rằng tôi có thể cho cô thứ mà tất cả phụ nữ trên thế giới này mong muốn, mà Đường Ngọc Kỳ thì không thể thỏa mãn được mong muốn của cô. Hơn nữa tôi còn muốn nói một câu, có phải mắt cô Liễu không tốt lắm? Cô thực nghĩ rằng mình đủ hiểu Đường Ngọc Kỳ sao?”
“ Nhưng làm sao đây? Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với mình Đường Ngọc Kỳ. Thế giới nhiều cả đàn ông lẫn phụ nữ, vì sao anh Tiêu cứ chỉ nhìn tôi và Ngọc Kỳ? A, đúng rồi, anh thử nói xem nếu Tiêu gia biết được con trai họ là người lưỡng tính, thì nên làm thế nào cho phải đây? Theo tôi được biết, anh Tiêu còn có mấy người em trai em gái vô cùng đáng yêu nhỉ! Bọn họ hẳn sẽ vui vẻ lắm khi nghe tin tức này.” Tiêu gia là một gia tộc lớn, có căn cơ gần trăm năm, sức mạnh của nó cũng có thể tưởng tượng được. Là một thành viên của Tiêu gia, ai đều muốn được nhiều quyền lợi hơn, nhưng biết làm sao được, con trai trưởng của Tiêu gia lại là Tiêu Giác. Cuối cùng thì khi câu chuyện khép lại, Tiêu Giác cưới một người con gái ( thiên kim) có gia thế tương đối cũng là điều đương nhiên.
Tiêu Giác hơi nắm chặt tay vào ghế, nói:“Tôi có thể hiểu là cô Liễu đang đe dọa tôi không?”
“Không cần hiểu gì, tôi quả thật đang đe dọa anh.” Liễu Tĩnh cũng không sợ Tiêu Giác, thật ra có nhiều lúc người ở địa vị càng cao càng dễ bị bắt thóp. Nhưng có một điều kiện tiên quyết, người đe dọa phải có mạng. ( câu này theo ý hiểu của tui là: đe dọa cái người đấy nhưng đồng thời phải đặt cược mạng sống của mình?)
Tiêu Giác đột nhiên nở nụ cười, nói:“ Lần này gặp mặt cô Liễu tặng tôi một món quà lớn như vậy, tôi mà không đáp lễ lại thì thật không phải.” Nói xong tiến gần hôn lên Liễu Tĩnh, Liễu Tĩnh cũng không giãy ra, mở to mắt nhìn người đang càn quấy ở miệng mình.
Đàn ông khi đang làm một số chuyện, nếu phụ nữ vẫn một vẻ thờ ơ, thì dù là ai cũng mất hết hứng thú.“Hôm nay cô Liễu thực sự đã cho tôi một bài học quý giá, tôi nghĩ rằng đời này tôi đều khó có thể nào quên.”
“Anh Tiêu đi thong thả, không tiễn.” Liễu Tĩnh mở cửa hạ lệnh đuổi khách.
Tiêu Giác đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nói:“Liễu Tĩnh, cô hiểu tôi như vậy, chắc cũng biết với những thứ mà tôi hứng thú, tôi luôn đều chiếm về cho mình, cho dù đến cuối cùng không thể như nguyện, tôi cũng sẽ không để cho người khác có được.”
Liễu Tĩnh duy trì tư thế mời ( đi),Tiêu Giác lần này mới thật sự rời đi.
Tiêu Giác nếu có ý khiến cho Liễu Tĩnh phải chết, Liễu Tĩnh cũng hiểu được cô không phải đối thủ của anh ta, chính vì anh ta có bối cảnh quá mạnh mẽ. Nhưng cô cũng hiểu trước mắt Tiêu Giác sẽ không làm cái gì, tuy nhiên muốn có một cuộc sống bình tĩnh bên Ngọc Kỳ càng khó khăn. Nghĩ đến Đường Ngọc Kỳ, Liễu Tĩnh liền nhíu chặt mi, những hành động vừa rồi ( kề bên rồi hôn,….),nếu Tiêu Giác có bằng chứng, không đảm bảo được Đường Ngọc Kỳ sẽ không nghĩ lung tung.
“Tiểu tĩnh.” Đường Ngọc Kỳ nhìn lên Liễu Tĩnh – người vừa đoạt bút của anh, bất đắc dĩ gọi.
Liễu Tĩnh đem bút ném trả Đường Ngọc Kỳ, nói:“Vừa rồi Tiêu Giác tới tìm em.”
Cùng Liễu Tĩnh cùng một chỗ ngày Đường Ngọc Kỳ đã đủ hiểu được cô, càng đừng nói Đường Ngọc Kỳ do cuộc sống sinh hoạt trước đây mà mẫn cảm hơn người khác.“ Anh tin tưởng em Tiểu Tĩnh.” Bá đạo cường thế Liễu Tĩnh đã muốn chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của Đường Ngọc Kỳ, hơn thế còn bắt đầu xóa đi những hồi ức về Lưu Hiểu.
“Còn Tiêu Giác thì sao?” Liễu Tĩnh nửa ngồi trên bàn công tác, nói.
Đường Ngọc Kỳ đang muốn nói cái gì, đột nhiên tiếng âm báo tin nhắn truyền đến. Liễu Tĩnh dẫn đầu lấy qua, là tin nhắn từ Tiêu Giác.“Là Tiêu Giác nhắn đến, có lẽ anh có thể nhìn xem.” Vì có nhìn thấy là tin dưới dạng tệp MMS, Liễu Tĩnh khẳng định Tiêu Giác có ý đồ xấu.
“Anh không xem sao?” Đường Ngọc Kỳ như không có ý định xem tin nhắn MMS, Liễu Tĩnh hỏi.
Đường Ngọc Kỳ đứng dậy, đi đến trước mặt Liễu Tĩnh, nói:“Tiểu Tĩnh là đang sợ hãi à?”
“Em chẳng có gì phải sợ cả, người đang sợ là anh ấy, nhanh xem đi, nhanh lên.” Liễu Tĩnh không thể hiểu được Đường Ngọc Kỳ, con người tưởng dễ đoán nhưng sau khi ở chung mới phát hiện mọi thứ chẳng như vẻ bề ngoài. Cứ việc anh ấy vẫn đều thực dịu dàng và bình thản, nhưng hướng đi của nhiều thứ đã bắt đầu bị đổi thay.
Đường Ngọc Kỳ nhận lấy di động từ Liễu Tĩnh, nói:“Nếu Tiểu Tĩnh muốn anh xem, anh tự nhiên sẽ xem .” Nói xong liền nhập mật mã rồi cùng Tiểu Tính cùng nhìn, ngay tại lúc hình ảnh xuất hiện, Liễu Tĩnh đã không muốn nói cái gì nữa. Hình ảnh là Tiêu Giác đang hôn môi Liễu Tĩnh.
“Em buộc phải nói là hôn kỹ của Tiêu Giác hôn kỹ tốt hơn anh không chỉ một chút.” Liễu Tĩnh thấy Đường Ngọc Kỳ bày tỏ thái độ kiểu không phải chuyện của mình, điều này làm cho Liễu Tĩnh lập tức ý thức được Đường Ngọc Kỳ trong lòng vốn là không có cô, cô muốn biết có phải trong lòng anh thực sự không có tí nào về cô không, ngay cả khi cô thân mật với người khác. Giờ khắc này, lúc trước còn hơi lo lắng giờ đã chuyển thành một chút cảm kích với hành động của Tiêu Giác.
Đường Ngọc Kỳ khi nhìn đến hình ảnh nghĩ rằng hình ảnh này bị chỉnh qua, nhưng Liễu Tĩnh vừa nói như vậy, trong lòng anh lúc này trở nên không thoải mái. Anh vẫn nghĩ rằng trong mắt Liễu Tĩnh sẽ chỉ có mình anh, cô cũng sẽ chỉ thân mật với anh, nhưng khi sự thật xảy ra ở trước mắt, anh cảm thấy giận dữ khôn kể. Anh cẩn thận xác nhận qua hình ảnh, là thật. Anh nhìn phía Liễu Tĩnh, nói: “ Tiểu Tĩnh, Tiêu Giác không phải người em có thể trêu ( dây dưa) nổi.”
“Anh chỉ muốn nói với em câu này?” Liễu Tĩnh đứng thẳng người, nói.
Đường Ngọc Kỳ gật đầu nói:“Trước mắt chỉ có vậy.”
“Tốt lắm, nếu Tiêu Giác không phải người em có thể trêu chọc, vậy tức là anh có thể.” Liễu Tĩnh thật giận cái sự bình tĩnh như không có gì xảy ra của Đường Ngọc Kỳ, cô nắm cà vạt Đường Ngọc Kỳ đem anh kéo xuống, thuận thế liền hôn lên, cắn môi anh thật mạnh.
Đường Ngọc Kỳ ngoan ngoãn hôn trả Liễu Tĩnh, rất là cẩn thận hôn hết. Thẳng đến khi cảm thấy nơi bị Tiêu Giác hồn qua đều bị hơi thở của anh che lại, mới bắt đầu hôn trả Liễu Tĩnh thật sự.“A, thật có lỗi, hai người tiếp tục.” Nụ hồn của họ kết thúc sau khi bí thư gõ cửa mà vào rồi nhanh chóng lui ra.
“Buổi tối xem em chỉnh đốn anh thế nào.” Liễu Tĩnh tự mình sửa lại cà vạt của Đường Ngọc Kỳ.
“Anh thật chờ mong.” Đường Ngọc Kỳ cười nhẹ nói.
Có ai có thể nói cho cô, đứa trẻ vốn ngượng ngùng không biết nên làm thế nào đi đâu mất rồi? Có thể đổi lại được không a.
Liễu Tĩnh đi rồi, Đường Ngọc Kỳ vui vẻ liếm lại bờ môi vẫn còn ướt. Biết Liễu Tĩnh ghen tuông, Đường Ngọc Kỳ quyết định về sớm chuẩn bị tốt bữa tối, giúp Liễu Tĩnh tiêu bớt sự không thoải mái trong lòng. Liễu Tĩnh tan làm liền nhận được tin nhắn từ Đường Ngọc Kỳ, điều này làm cho cô vốn không vui càng khó chịu.
Ngay lúc Liễu Tĩnh chuẩn bị khởi động xe, có người gõ gõ cửa sổ, là hai người đàn ông mặc tây trang, chỉ nghe một người trong đó nói:“ Cô Liễu Tĩnh ( tiểu thư),ngài Tiêu cho mời, mong rằng cô đừng để chúng tôi phải khó xử.” Liễu Tĩnh dám cam đoan nếu cô không đi nhất định sẽ bị hai người này vác đi, nếu như thế, còn không bằng hào phóng nhận lời.
Hai người đàn ông cũng không lập tức mang Liễu Tĩnh đi gặp Tiêu Gi \ác, mà đưa cô đến một cửa hàng thiết kế. Đi vào đã bị người kéo đi thay quần áo, cho đến lúc ngồi xuống để người hóa trang mới có thời gian xem xét cửa hàng, có vẻ cửa hàng bị đặt bao hết, không cần nghĩ cũng biết là Tiêu Giác làm để cô xem. Cô có nên may mắn là mình trong lòng Tiêu Giác là người tôn thờ đồng tiền? Không thể phủ nhận, Tiêu Giác bỏ rất nhiều vốn liếng.
Không có người phụ nữ nào là không thích mình trở nên xinh đẹp, cũng không có người phụ nữ không thích châu báu trang sức, càng không có phụ nữ không thích tiền. Liễu Tĩnh cũng là phụ nữ như vậy, nhưng thật xin lỗi là, cô thích những thứ này đến từ bản thân hoặc người mà cô yêu.
Lúc Liễu Tĩnh nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, phải thừa nhận kỹ năng của người thợ hóa trang, cô đều sắp không nhận ra được bản thân. Cô nghĩ không biết Đường Ngọc Kỳ có thể nhận ra mình không, nghĩ như vậy, trên đường đi gặp Tiêu Giác, Liễu Tĩnh cố ý tự chụp ảnh phát cho Đường Ngọc Kỳ xem.
Đường Ngọc Kỳ đang chuẩn bị xào rau liền nhận được ảnh chụp, sau khi nhìn MMS, ngay đầu tiên liền nhận ra Liễu Tĩnh, xinh đẹp làm cho người ta tâm động.
“ Em ở đâu?” Trong lòng khen nhưng sau đó Đường Ngọc Kỳ không khỏi nhìn thẳng vào một vấn đề. “ Trên đường đi gặp Tiêu Giác.” Liễu Tĩnh trả lời ngắn gọn.
Đường Ngọc Kỳ vừa thấy mày liền nhăn thành một ngọn núi, truy hỏi:“ Ở nơi nào.”
“Không biết.”
Đường Ngọc Kỳ coi rằng Liễu Tĩnh là không nghĩ nói cho anh, nhưng cho dù như vậy, anh cũng không thể thờ ơ. Anh không cho phép người phụ nữ của mình bị Tiêu Giác cướp đi, dù anh tin tưởng rằng Liễu Tĩnh sẽ không, nhưng như lời Liễu Tĩnh vậy, anh không tin Tiêu Giác.