Chương trước
Chương sau
EDITOR: MẶC THỦY
“Minh Sanh, cậu đi ra đây một chút.” Trương Đình Minh đột nhiên xuất hiện khiến bầu không khí tốt đẹp ngưng tụ lại.
Minh Sanh an ủi nhìn thoáng qua Mộc Nhã, rời đi cùng Trương Đình Minh.Lôi Gia Hãn run người lên, ngả người ra bàn nói:“Mộc Nhã, chị biếtkhông, Trương Đình Minh luôn gây cho người ta cảm giác khó chịu. Có vẻnhư ngay từ đầu anh ta liền cố tình nhằm vào chúng ta vậy, thật khônghiểu nổi.”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá, anh ta chính là người nhưvậy. Mọi chuyện đều suy nghĩ cho rany, như vậy tốt lắm.” Trương ĐìnhMinh chỉ nhằm vào Mộc Nhã mà thôi, điều này Mộc Nhã cảm thấy không cầnthiết phải nói cho Lôi Gia Hãn, mình cô biết là được. Theo một phươngdiện khác mà nói, Mộc Nhã cảm thấy biết ơn Trương Đình Minh, nhờ có sựhiện diện của hắn, Minh Sanh mới có thể thành công như vậy, mới có thểthoải mái mà phô trương tài năng của bản thân.
Trương Đình Minhgọi Minh Sanh lên xe, đem máy tính nhét vào trên người anh. Minh Sanhkhông rõ nhìn Trương Đình Minh, mở máy tính lên, mãi đến khi nhìn đếntấm thông báo mà Lôi Gia Hãn lấy danh nghĩa Mộc Nhã phát lên, anh mớihiểu ý của Đình Minh. Anh chưa bao giờ nghĩ là tin tức vừa ra, người đầu tiên tỏ rõ với truyền thông lại là Mộc Nhã, hơn nữa lấy thủ đoạn củaĐình Minh, đáng lẽ tấm thông báo này chưa có cơ hội phát ra được.
“Tôi cũng rất bất ngờ.” Trương Đình Minh còn đang nghĩ kế đối mặt với truyền thoong, trợ lý lại báo cho biết bên Mộc Nhã đã hành động, vì thế anh đổ hết mọi thứ cho kịch bản, truyền thông mặc dù nửa tin nửa ngờ, nhưnglại chẳng có chứng cứ gì. Tuy nhiên mọi chuyện cũng không chỉ như vậy là xong, bọn họ hoàn toàn có lý do để điều tra tin tức mày, một khi chụpđến bất kỳ hình ảnh nào, tình thế sẽ xoay hẳn sang một bên.
MinhSanh bỗng nghĩ đến những lời Mộc Nhã nói với anh, cười nói:“Không nghĩtới có một ngày sẽ có một người con gái nguyện ý che gió chắn mưa chotôi.”
“Minh Sanh, có một số việc cậu phải thận trọng.” Những lờinày của Minh Sanh khiến cho Trương Đình Minh cảm thấy đáng báo động, anh hiểu biết Minh Sanh, làm sao lại không rõ ý tứ đằng sau của những lờinày. Phải thừa nhận rằng, cách thực hiện của Mộc Nhã khiến anh rất hàilòng, nhưng cũng không có nghĩa là anh sẽ chấp nhận Mộc Nhã.
Minh Sanh nhìn về phía Trương Đình Minh, chân thành nói:“Từ trước đếnnay em luôn hiểu mình muốn cái gì.” Minh Sanh không coi mình là ngườiquyết đoán, đối với sự nghiệp thì anh luôn hướng lên, cảm tình thì cũngtừng có. Lần đầu tiên biết yêu một người con gái, do chậm chạp lại khácbiệt, người con gái ấy đã rơi vào vòng tay yêu thương của người khác. Mà lúc này đây, anh không nghĩ lại bỏ qua, cuộc đời cũng chỉ mấy chục năm, hắn cũng đã đi gần nửa đời người, hắn không dám khẳng định rằng sau này trong cuộc sống của mình có còn một người con gái luôn lo nghĩ cho mình như thế không, mặc kệ lần này kết quả như thế nào, anh đều chấp nhận.
“Cậu chắc chắn chứ?” Nếu có thể, Trương Đình Minh hy vọng Minh Sanh khôngcần lựa chọn Mộc Nhã, Mộc Nhã mặc dù tốt, nhưng anh vẫn cảm thấy bọn họ không thích hợp. Nhưng đồng thời anh cũng hiểu được rằng, Minh Sanh một khi quyết định, mặc cho ai nói đều không thể lay chuyển. Thôi, nếu Minh Sanh thực lựa chọn cô ta, anh tự nhiên cũng sẽ duy trì, nhưng nên phòng vẫn phải phòng, anh sẽ không dễ dàng tha thứ người con gái thứ hai lấycùng một cách làm Minh Sanh lần nữa tổn thương.
Minh Sanh nhìn Trương Đình Minh gật đầu một cách long trọng.
Xác nhận ý định của mình, Minh Sanh đương nhiên muốn nói cho Mộc Nhãtâm tư của bản thân, nhưng mà một lát nữa sẽ tới phiên anh đóng phim,anh chỉ đành để chuyện này ra sau tạm vậy, anh thích phân rõ công và tư, những lời này vẫn nên giữ lại để buổi tối nói thì tốt hơn.
Mộc Nhã luôn cảm thấy Minh Sanh không giống với thường ngày, có lẽ là cô nghĩ nhiều a!
“Hắc, Mộc Nhã, chị có nhận thấy hay không?” Nhìn Mộc Nhã ngẩn người xem MinhSanh diễn, Lôi Gia Hãn không khỏi lắc lắc đầu cảm thán: Phụ nữ a. Cậuthừa nhận Minh Sanh rất có sức quyến rũ, thậm chí ngay cả cậu là đàn ông còn bị cuốn hút, nhưng trường hợp công chúng hiện tại, như vậy thật sựđược sao?
Mộc Nhã kêu a một tiếng,“Cái gì?”
” Hết thuốc chữaa! Em tuy rằng rất ủng hộ chị cùng Minh Sanh, nhưng chị yêu a, chị dùvướng vào tình yêu cũng đừng quên đi công việc. Em hiểu rằng phụ nữ làđộng vật cảm tính, hết thảy lấy cảm tình làm chủ, nhưng dưới tư cách một người đàn ông, em có thể nói rõ cho chị, không có người đàn ông nào sẽthích mãi một người phụ nữ không có chí tiến thủ. Phụ nữ có sự nghiệpriêng là để tôn lên giá trị cho bản thân, hiểu không?” Nhiều lúc Lôi Gia Hãn cảm thấy thật thắc mắc, nghe nói người ta khi yêu luôn có nhữnglinh cảm, tại sao đến Mộc Nhã thì ngay cả gió thổi cỏ lay gì đều khôngcó? Chẳng lẽ là bởi vì tình yêu đơn phương không được đáp lại?
Mộc Nhã nhìn Lôi Gia Hãn, không thể không nói,:“Bệnh lại tái phát đi!”
“Chị mới có bệnh, cả nhà chị đều có bệnh.” Lôi Gia Hãn nhảy dựng lên phản bác.
Hành vi ngây thơ này thành công lấy lòng Mộc Nhã,“Cậu nha, khi nào thìcũng bắt đầu biết quan tâm, thật không biết con mắt nào của cậu nhìnthấy tôi có tiềm lực đương gia ( làm bà chủ quản gia đình). Yên tâm đi,vĩnh viễn cũng không xảy ra chuyện khiến cậu lo lắng.” Khi yêu một người đàn ông, bạn sẽ nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái cho người đó. Mộc Nhãcũng vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng đến công việc của cô, huống chi cô còn có giao dịch với Trương Đình Minh nữa! Sao có thể dễ dàng mặc kệ biên kịch chứ!
Lôi Gia Hãn ngẩng đầu lên, nói:“Em đây chỉ là đang nhắc nhở chị mà thôi, tránh cho về sau diễn ra bi kịch.”
“Vậy chị đây có nên cảm ơn cậu không a?” Mộc Nhã cười khẽ hỏi.
“Đó là đương nhiên, chị không phải bảo em là hãn gia sao? Chính là như vậythôi.” Lôi Gia Hãn không biết khiêm tốn. ( hãn gia hình như là chúa haygì đó, không dám chắc nên để nguyên bản!)
Mộc Nhã đã không thèmđể ý đến Gia Hãn mỗi lần cậu động kinh lên, Lôi Gia Hãn không tiếp tụcđược với đề tài này, chỉ phải trở lại chuyện chính, ngồi vào bên ngườiMộc Nhã, nói:“Phía quản lý đưa ra lời mời, mời chị đi tham gia điển lễtrao giải ở nước ngoài, nếu không có việc bất ngờ gì xảy ra thì hai bộphim mà chị biên kịch trước đó đều được ghi danh, chị có đi hay không?”Mộc Nhã không thích đứng ở trước màn ảnh, Lôi Gia Hãn biết rõ điểm ấy,nhưng cậu vẫn luôn thông báo Mộc Nhã một tiếng, nếu chị ta không đi, cậu sẽ lờ đi.
“Vì cái gì không đi?” Mộc Nhã hỏi ngược lại.
Lôi Gia Hãn giật mình, nói:“Đêm nay bay, thời gian hơi gấp, chị chuẩn bị một chút đi.”
Nếu là trước đây khi chưa quen biết Minh Sanh, có lẽ Mộc Nhã sẽ uyểnchuyển từ chối lời mời, nhưng vì Minh Sanh, có một số việc nàng khôngthể không làm. Minh Sanh là người như thế nào — một người đàn ông hoànmỹ vô khuyết, tất cả những điều anh làm đều hy vọng được đến cái nhìntích cực từ người khác, cho dù bị chê bai phê phán cũng không sao cả,anh sẽ không ngừng cố gắng, tiếp tục cố gắng, thẳng đến khi mục tiêuđược thực hiện.
Nếu một ngày nào đó thật sự ở cùng với MinhSanh, chắc chắn sẽ có nhiều lời chỉ trích được đưa ra. Mộc Nhã cũng đãtừng nghĩ cứ để Minh Sanh che chở mình, nhưng mà theo tính tình của Minh Sanh anh chắc chắn sẽ giới thiệu cô cho bạn bè của mình. Truyền thôngkhông có khả năng không tra được tiếng gió gì, cho nên dù là giấu diếmcũng được hay là rộng rãi mà thừa nhận cũng tốt, kết quả đều giống nhưnhau. Mà điều hiện tại cô cần làm là để cho bản thân mình đứng trêncùng một độ cao với anh, làm cho tất cả mọi người biết đến cô, tin tưởng cô. Tin tưởng rằng cô đã không còn là Mộc Nhã của trước kia, cũng tintưởng rằng cô có thể khiến cho Minh Sanh được hạnh phúc.
Mộc Nhãvốn định thừa dịp lúc Minh Sanh nghỉ ngơi nói cho anh rằng cô đi nướcngoài, nhưng lúc nhìn đến anh vẫn đang nghiên cứu nhân vật và kịch bảncùng mọi người, Mộc Nhã từ bỏ ý định. Nhưng ít nhất, cô vẫn phải nói một tiếng, để Đình Minh nói lại vậy. Đình Minh nghe xong, nhìn theo ánh mắt của Mộc Nhã, tự nhiên hiểu được tâm ý của cô, nói:“Tôi sẽ chuyển đạt,yên tâm đi.”
“ Có lời gì muốn nói?” Mộc Nhã vừa rời đi, Đình Minh đã thấy Lôi Gia Hãn vẫn đứng yên tại chỗ.
Lôi Gia Hãn cố lấy dũng khí nói: ” Xin nhờ anh.” Nói xong, Lôi Gia Hãnhận không thể khâu miệng lại, rõ ràng câu cậu muốn nói không phải câunày, cậu rõ ràng muốn truyền đạt lại lời Mộc Nhã, lại nhỡ mồm nói thànhnhư vậy, nghĩ vậy, Lôi Gia Hãn liền vỗ mạnh vào đầu mình.
Nhìnhành động của Lôi Gia Hãn, Đình Minh không hiểu sờ sờ mặt, nghĩ rằng anh cũng không làm ra vẻ mặt hung dữ gì! Thu hồi tầm mắt, Đình Minh nhìn về phía Minh Sanh vẫn còn đang làm việc chăm chú, có lẽ Mộc Nhã quả thậttốt hơn một chút so với tưởng tượng của anh.
“Gia Hãn, nếu không cậu ở lại đi! Đưa chị lên máy bay là được rồi.” Mộc Nhã lo lắng Minh Sanh, nói.
Lôi Gia Hãn thở dài, nói:“Chị lại muốn làm gì?” Từ sau khi Mộc Nhã xác định rõ cảm tình của chị ấy với Minh Sanh, Lôi Gia Hãn tự nhận thấy côngviệc của cậu đã không có giới hạn, cậu cũng đã muốn không trông cậy vàoviệc khôi phục cuộc sống sinh hoạt tự do trước đây rồi.
“Dạ dàycủa Rany có vấn đề, ta không nghĩ mới ngay từ đầu liền đã kết thúc.”Càng nghĩ Mộc Nhã càng muốn để Gia Hãn ở lại trong nước, chỉ có như vậynàng mới có thể yên tâm a. Cuộc sống diễn viên tuy rằng không có quytắc, nhưng nếu có người ở một bên đốc xúc Minh Sanh, ít ra cũng tốt hơnchút. Mộc Nhã cũng không trông cậy rằng có thể nhanh chóng sửa lại thóiquen xấu của Minh Sanh, nhưng dù sao thì vẫn phải làm thôi.
Thậtsự là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi a. Từ lúc biết Mộc Nhãthích Minh Sanh, Lôi Gia Hãn đã lo lắng Mộc Nhã, đây là lần đầu tiên Mộc Nhã tham dự vào một buổi lễ lớn như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiềuchuyện mà Mộc Nhã không ngờ được, cậu làm sao có thể để yên cho cô đốimặt một mình với truyền thông chứ! Thân là người đại diện, tự nhiên cũng phải xứng với chức này.“ Về phía Minh Sanh chị cứ yên tâm, em sẽ tìmmột người đúng giờ đưa cơm cho anh ta, sẽ không làm cho anh ấy thiếu một sợi tóc gáy.”
“Nếu chị không tin được, lập ra một danh sách, em sẽ cho người thực hiện theo, đến lúc đó chị chỉ cần hỏi Minh Sanh làxong.” Đối với ánh mắt có vẻ nghi ngờ của Mộc Nhã, Lôi Gia Hãn tiếp tụckhẳng định, cậu hiện tại đã muốn không trông cậy vào Mộc Nhã sẽ phản ứng ra sao, dù sao người này hiện tại cứ gặp được chuyện liên quan đến Minh Sanh là lại như vậy, thói quen là tốt rồi.
Mộc Nhã tức giận nói:“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không tin cậu?”
Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới trong lòng Lôi Gia Hãn liền hơi mấtmát. Cảm xúc này ấn theo lẽ thường mà nói, không nên thể hiện ở trênngười cậu, cậu chỉ là người đại diện, chỉ cần dựa theo lời Mộc Nhã màlàm là được. Nhưng mà từ khi nhận công việc này tới nay, Lôi Gia Hãntrong lòng sớm không đem Mộc Nhã là cô chủ hay người quản lý. Ở tronglòng cậu, Mộc Nhã đã sớm trở thành người bạn quan trọng nhất trong cuộcđời này.
“Lôi Gia Hãn, mặc kệ trước kia, bây giờ hay thậm chí làtương lai, cậu đều là một trong những người đáng tin cậy nhất trong lòng chị, sẽ không thay đổi.”
Nghe được lời hứa hẹn của Mộc Nhã, Lôi Gia Hãn thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Cũng đúng, Lôi Gia Hãn, thật đúng làngốc nghếch mà, Mộc Nhã làm sao lại vì Minh Sanh mà không quan tâm đếnmình? Dù sao đi nữa, cậu cũng là người đại diện của Mộc Nhã cơ mà, trừbỏ cậu, chị ấy đi chỗ nào để tìm ra một người đại diện vĩ đại như thế cơ chứ?
“Đến sân bay bảo chị, chị chợp mắt một chút.” Thấy cảm xúc Lôi Gia Hãn tốt lên, Mộc Nhã thả lỏng, dựa vào ghế xe nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.