Editor: Diễm Tình — Beta: Mặc Thuỷ
Vì sao gọi Minh Sanh như vậy, không phải là cố ý để cho mình nổi bật hayđặc biệt gì, thích thì gọi thôi.“Trước kia người khác thường nói rằngrất nhiều chuyện đều không cần lý do, tình yêu cũng vậy. Em từng đãkhông tin nhưng hiện tại em chợt nhận ra mình đã tin mất rồi, anh có tin hay không?” Mộc Nhã nhìn gương mặt sắc nét gần gũi của anh, tim đậpphập phồng.
“Vì gọi như vậy, hình như khiến Rany nhớ kỹ về em? Thật tốt, không phải sao?” Mộc Nhã chăm chú nhìn vào Minh Sanh, tiếp tục nói.
Minh Sanh không bởi vì bị Mộc Nhã nhìn mà né tránh hay đỏ mặt, ngược lại anh rất hưởng thụ cái ánh nhìn chăm chú này. Tuy nhiên, trong lúc hưởngthụ, anh cũng để ý tới ánh nhìn của cô khác với của những người mê điệnảnh. Trong đôi mắt của những người mê điện ảnh thì chỉ đơn thuần là sựsùng bái, nhiệt tình và kích động, mọi trạng thái ấy không xuất hiệntrong đôi mắt của cô, đôi mắt của cô rất chân thành, vô cùng trong suốtvà… có một vài sự khác lạ? Chỉ bởi những điều này, Minh Sanh biết anh sẽ không thể quên được cô.
“Quả thật.” Đáp án của Minh Sanh rất ngắn gọn.
Mộc Nhã nghe vậy ngẩn ra một lúc, cười cười, nói:“Mạo muội hỏi một câu,Rany, người vợ lý tưởng trong tương lai của anh là người như thế nào?”Minh Sanh đã bước sang tuổi ba mươi, sức hút chín chắn toả ra bốn phía,hơn nữa lại thêm sự nghiệp thành công, Mộc Nhã dám khẳng định ngườithích anh không chỉ một mình cô. Cô từ trước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-nu-phu/1847461/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.