“Mùa hè năm 2016, tôi được đưa đến thành phố phồn hoa nhất thế giới trong tương lai, rời khỏi thành phố núi nhỏ bé kia.
Ngày mà tôi chuyển đi, hoa trên núi nở rực rỡ, uốn lượn từ trên đỉnh núi tới con đường mà tôi rời khỏi, cuối cùng bị chiếc xe ô tô limited bỏ lại phía sau.
Mùa hè năm 2030, tôi đi khảo sát một khu đất mà công ty dự định phát triển thành khu nghỉ dưỡng cao cấp.
Đó là một vùng đất xa xôi, thung lũng nằm giữa hai ngọn núi, lẽ ra nơi này chẳng có ai nhưng không ngờ lại có căn nhà gỗ, một ông lão đang sống ở đó.
Ông lão tóc bạc trắng, mỗi ngày gánh theo cái cuốc, đội mũ rơm, đi xuyên qua những khóm hoa cỏ dại mọc trong khe núi. Lúc mặt trời lên thì bắt đầu làm việc, khi mặt trời lặn mới quay về. Ông ấy cải tạo một mảnh vườn trước nhà, đào giếng lấy nước uống, cày cấy lấy lương thực, kết thúc một ngày thật bình thản an nhiên.
Suốt mười năm qua, tôi ngơ ngác thật lâu trên tầng cao nhất của toà nhà nằm giữa trung tâm thành phố. Câu thơ của Ngũ Liễu Tiên Sinh mà tôi ghi trong vở vào cái thời còn đi học, gần mười năm rồi, lúc này như hiện ra trước mắt.
Ngày thứ hai chúng tôi đến nơi này, ông lão ấy đã đi rồi. Thư ký nói với tôi, ông lão đeo một cái sọt bên trong xếp một bó hoa dại, bước chân cà nhắc lững thững bỏ đi.
Trên bản đồ cho thấy có một ngôi làng gần đây, nhưng nếu đi bộ sẽ mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhom-nhan-vat-cua-toi-deu-la-long-ngao-thien/970110/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.