Chương trước
Chương sau
Một giờ rưỡi sáng, ngày 13 tháng 12 năm 1202 tại đế quốc.
Quý Viễn đang ngủ say đột nhiên mở hai mắt ra, anh ta ngồi dậy, ánh trăng bạc xuyên qua rèm cửa tràn vào trong phòng, Quý Viễn thất thần nhìn xung quanh, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Anh ta không nhớ rõ mình đã thấy gì ở trong mơ, chỉ nhớ nó là một giấc mơ rất đáng sợ, anh ta bị dọa đến người đầy mồ hôi lạnh, quần áo ở sau lưng đều đã ướt đẫm.
Anh ta đứng dậy rời khỏi giường, xuống lầu, đi vào trong bếp rót một ly nước, sau đó ngồi ở trên sô pha, cũng không bật đèn lên, cả người giống như tan vào trong bóng tối.
Quý Viễn không thích trí tuệ nhân tạo, anh ta cảm thấy nếu sử dụng quá nhiều trí tuệ nhân tạo thì ngôi nhà sẽ trở nên lạnh lẽo, cho nên Quý gia chỉ có một trí tuệ nhân tạo, chính là số 1 ở bên cạnh Quý Thời Khanh, anh ta cũng không thích số 1.
Phòng khách chìm trong sự tĩnh mịch, Quý Viễn đặt ly nước trong tay xuống, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi tên mình, giọng nói lạnh lùng trầm thấp kia vô cùng quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại, nhưng anh ta vẫn không thể nhìn thấy gì bên trong bóng tối.
Quý Viễn cười nhạo một tiếng, bình tĩnh đứng dậy rời khỏi sô pha, rồi đi dọc theo cầu thang lên lầu, sau khi tỉnh dậy từ trong cơn mơ, anh ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là đã tỉnh táo, lại vẫn luôn cảm thấy mờ mịt, anh ta dừng bước chân lại đứng ở trước căn phòng đầu tiên trên lầu 2, giơ tay đẩy cửa ra, đẩy một lúc lâu mà cánh cửa vẫn không có động tĩnh gì.
Anh ta khẽ nhíu mày, đứng sửng sốt ở trước cửa một lúc lâu, mới ý thức được chỗ này không phải là phòng mình.
Nếu đây là nhà cũ của Quý gia, bây giờ anh ta hẳn là đang đứng ở trước phòng ngủ của Quý Thời Khanh, khi anh ta còn nhỏ nếu buổi tối không ngủ được thì sẽ đi tìm Quý Thời Khanh.
Anh ta đã rời khỏi Quý gia rất lâu, nhưng vẫn luôn giữ thói quen trong quá khứ.
Giống như nói cho anh ta biết, anh ta vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi tay người kia.
Quý Viễn xoay người đi về phía khác, Quý Thời Khanh càng không muốn anh ta và Tạ Vân Bạch ở bên nhau, anh ta càng muốn chứng minh cho hắn thấy mình và Tạ Vân Bạch là trời sinh một cặp.
Bên trong phòng ngủ tối đen như mực, ánh trăng như một thanh đao lạnh thấu xương trải dài trên giường, Quý Viễn đầu óc trống rỗng, máy móc nằm lại trên giường, nhắm hai mắt lại, chờ đợi một giấc ngủ sâu.
Cho dù bây giờ đang nằm ở trên giường, tim của Quý Viễn vẫn đập nhanh như cũ, lần đầu tiên anh ta cảm thấy hối hận vì đã không mua một trí tuệ nhân tạo đặt ở trong nhà, để bây giờ có thể biết ngay mình bị làm sao.
Tôi không hề muốn quản thúc cậu, Quý Viễn.
Lời nói của Quý Thời Khanh đột nhiên vang lên trong đầu anh ta, Quý Viễn giơ tay đặt lên trên ngực mình, tiếng tim đập theo mạch máu truyền đến tai anh ta.
Hy vọng lần này hắn nói được thì sẽ làm được.
Dải ngân hà chầm chậm xoay chuyển ở trên cao, trận tuyết lớn này cuối cùng cũng dừng rơi trước hừng đông.
Đây là một ngày vô cùng bình thường.
Các toà nhà và những con đường bên trong thành phố đều bị tuyết phủ kín, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu xuống những con đường dài.
Bảy giờ sáng ngày 13 tháng 12, trên Tinh Võng có người tung ra tin nóng Quý Thời Khanh đã rời khỏi Viện Giám Sát vào hai ngày trước, cư dân mạng sôi nổi kháng nghị, cho rằng Viện Giám Sát tham ô hủ bại, ngồi không ăn bám, vì vậy nên mới không thể điều tra được chuyện cỏn con này.
Cùng lúc đó, những lời gièm pha về Quý Thời Khanh trên Tinh Võng càng lúc càng ồn ào, càng nói càng thái quá, thậm chí còn có người tự sáng tác ra một truyện ngắn, nhân vật chính tên J, là một vị giáo sư đại học ở thời trái đất cổ đại, vẻ bề ngoài thì luôn tận tâm nghiên cứu, bộ dạng thanh cao nghiêm chính, nhưng thật ra lại là một kẻ dốt đặc cán mai, một kẻ vô dụng chỉ biết xu nịnh bè lũ, mãi cho đến khi học sinh của hắn không thể chịu sự áp bức của hắn được nữa, mới đem mọi chuyện báo cáo với nhà trường, lúc này mọi chuyện mới bị phơi bày.
Truyện ngắn này viết vô cùng sinh động, tình tiết rất cao trào, lời văn dí dỏm, vừa ảo mà cũng vừa thật, có thể thấy được nhân vật J trong truyện là dựa vào hình mẫu của Quý Thời Khanh, cho nên trong vòng chưa đầy nửa ngày khu bình luận đã có mấy chục ngàn bình luận..
Cùng lúc đó, nhóm Giám Sát Viên canh giữ bên ngoài nhà cũ của Quý gia phát hiện con chip được cấy vào người Quý Thời Khanh đã mất tín hiệu, bọn họ nghi ngờ Quý Thời Khanh sợ tội bỏ trốn, dưới tình huống đợi một lúc lâu mà chip vẫn không có tín hiệu, bọn họ quyết định phá cửa đi vào.
Quý Thời Khanh đang nằm trên giường ở trong phòng ngủ của mình, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt bình yên, đã qua đời.
Người máy mà bọn họ nhìn thấy ở trước cửa ngày hôm trước vẫn đang lặng lẽ canh giữ ở bên cạnh hắn.
Sau khi kiểm tra, Quý Thời Khanh chết là do bệnh di truyền chuyển biến nặng, nhóm Giám Sát Viên nhanh chóng báo cáo với Viện Giám Sát, Viện Giám Sát lại báo tin cho Viện Nguyên Lão biết.
Tám giờ sáng, thành phố dần trở nên nhộn nhịp và ồn ào.
Quý Viễn đóng Tinh Võng trước mặt lại, thay quần áo rồi đến công ty, khi anh ta đi qua quảng trường trước công ty, bên trên màn hình led lớn là cuộc phỏng vấn của Tạ Vân Bạch.
Tạ Vân Bạch là con trai út của gia chủ Tạ gia, cũng là người mà Quý Viễn thích. Chỉ số thông minh và tinh thần lực của cậu ta đều vượt xa phần lớn người bình thường, ba năm trước cậu ta 23 tuổi, từng làm khách mời đặc biệt tham gia vào một chương trình thực tế về đấu trí, trong lúc thi đấu vô cùng xuất sắc, nghiền áp vô số đối thủ được xem là đại thần ở các chương trình trước, sau khi chương trình được phát sóng Tạ Vân Bạch đã thu hút được vô số fan, fan của cậu ta sau khi biết được cậu ta đang công tác ở viện nghiên cứu, vẫn luôn tin tưởng cậu ta sẽ phát minh ra một loại thuốc chữa bệnh di truyền tốt hơn.
Mà cậu ta cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, năm thứ ba sau khi vào viện nghiên cứu đã phát minh ra thuốc KH13 có hiệu quả tốt hơn nhiều so với loại thuốc cũ, bởi vì Quý Thời Khanh nhúng tay vào, KH13 vẫn luôn không thể tung thị trường.
Phóng viên trên màn hình led đang dò hỏi cái nhìn của Tạ Vân Bạch đối với Quý Thời Khanh, Tạ Vân Bạch không trả lời mà trực tiếp bỏ qua câu hỏi này.
Nhưng thật ra lúc riêng tư Tạ Vân Bạch có nhắc tới Quý Thời Khanh với Quý Viễn, Tạ Vân Bạch cho rằng vấn đề lớn nhất của Quý Thời Khanh là quá tự phụ, hắn không chấp nhận được việc mình thất bại, không cho phép có người ưu tú hơn hắn xuất hiện, cho nên sau khi thực nghiệm Saar thất bại mới chọn giấu giếm kết quả.
Quý Viễn thu lại những suy nghĩ không liên quan này, đi xuống xe bay, lập tức đi đến công ty, trước quầy lễ tân có hai ba nhân viên đang thì thầm to nhỏ với nhau, khi Quý Viễn đi ngang qua họ, nghe thấy tên của Quý Thời Khanh, bước chân của anh ta hơi sững lại, sau đó vẻ mặt như thường đi vào trong thang máy.
Mà ở bên ngoài ngân hà Quý Dục vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ say, cậu ta mơ một giấc mơ, cậu trở về lúc còn nhỏ, Quý Thời Khanh cùng cậu ta cưỡi một con ngựa màu trắng, mà Quý Viễn tự mình cưỡi trên một con ngựa đen bên cạnh đang nhìn cậu ta với vẻ mặt hâm mộ.
Trời xanh mây trắng, cỏ xanh đã trải dài đến tận chân trời, khi tỉnh dậy, chỉ còn cảm giác phiền muộn quanh quẩn ở trong lòng.
Khu trung ương của đế đô, Viện Nguyên Lão sau khi biết tin Quý Thời Khanh đã qua đời, lập tức phong tỏa tin tức, chuẩn bị cử người đến khu hoa hồng vàng, tiếp nhận công việc của nhóm Giám Sát Viên.
Mười hai giờ trưa, tuyết phủ trên đường phố đã tan ra, có một đội biểu diễn cơ giáp đi ngang qua.
Quý Viễn ngồi ở trong văn phòng, vài tệp văn kiện mở ra đặt ở trước mặt anh ta, suốt cả một buổi sáng, anh ta không đọc được một chữ nào, cho đến khi Tạ Vân Bạch gọi điện thoại tới, mời anh ta buổi chiều đi xem triển lãm cơ giáp, anh ta mới lấy lại một chút tinh thần.
Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ đang nhàm chán lật xem lại những bức ảnh cũ, khi lật đến những bức ảnh khi còn nhỏ của Quý Thời Khanh, ông dừng lại, bỗng nhiên nghĩ đến nếu Quý Dục và Quý Viễn đều dọn ra ngoài ở, vậy thì chờ đến tết năm nay sẽ gọi Quý Thời Khanh vào trong hoàng cung, hai người bọn họ sẽ ăn tết với nhau.
Tuyết đọng trên mái nhà đã tan ra, nước nhỏ giọt tí tách từ mái hiên thượng rơi xuống đất.
Nhân viên công tác do Viện Nguyên Lão phái đi đã đến khu hoa hồng vàng, đầu tiên bọn họ tiến hành khám xét nhà cũ của Quý gia, sau đó lấy dụng cụ tiến hành xét nghiệm thi thể của Quý Thời Khanh, tất cả đều bình thường.
Lúc nhìn thấy số 1, nhân viên công tác có chút do dự, số 1 là trí tuệ nhân tạo của Quý Thời Khanh, theo lý thì sau khi hắn chết sẽ ngay lập tức bị tiêu hủy, nhưng bọn họ chưa từng gặp qua người máy sinh động chân thật như vậy, nếu có thể nghiên cứu ra cấu tạo thân thể, con chip, và hệ thống của anh, sau đó sản xuất hàng loạt, sẽ mang đến một khoản lợi nhuận không nhỏ cho Viện Nguyên Lão.
Vị viện trưởng Quý này cũng quá ích kỷ rồi, trong nhà mình có thứ tốt như vậy, lại chưa bao giờ muốn chia sẻ với mọi người.
Nhóm nhân viên công tác tổ chức một cuộc hội nghị ngắn ngủi, cuối cùng thống nhất quyết định sẽ xóa bỏ toàn bộ dữ liệu bên trong hệ thống của số 1, khôi phục cài đặt gốc của anh, rồi sung công cho Viện Nguyên Lão.
Về phần thi thể của Quý Thời Khanh, cấp trên yêu cầu phải nhanh chóng hoả táng.
Hai giờ chiều, nắng chói chang, một con mèo cam xinh đẹp vừa tỉnh ngủ, nhảy xuống khỏi xích đu, làm cho một cái cây bị phủ đầy tuyết rung động.
Quý Viễn và Tạ Vân Bạch ở buổi triển lãm cơ giáp gặp được Lục Dĩ Hành, ba người bọn họ trò chuyện rất lâu về thuốc KH13 sắp được đưa ra thị trường, họ tràn đầy hy vọng về tương lai của đế quốc.
Tất cả bọn hải tặc đều đã an toàn rời khỏi đế quốc, thủ lĩnh của bọn họ ngồi ở trên ghế phụ, bỗng nhiên nghe được có người gọi hắn là ba ba, hắn xoay người lại nhìn về phía sau, lại chỉ thấy được đám cấp dưới đang ngủ say như lợn chết.
Tinh cầu mục tiêu đang ngày càng gần với bọn họ hơn.
Tuyết đã tan, pho tượng nữ thần hoa hồng đứng sừng sững trong quản trường trung ương của khu hoa hồng vàng đã rơi lệ.
Thi thể của Quý Thời Khanh bị đẩy vào bên trong lò thiêu, trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa nóng cháy vặn vẹo đã chậm rãi nhấm nháp cơ thể hắn, chỉ để lại một nhúm tro tàn.
Mà số 1 của hắn lại bị đưa tới văn phòng trên tầng cao nhất của trung tâm trí tuệ nhân tạo, cùng thời gian hắn bị ngọn lửa nuốt chửng, cũng là lúc có người nhấn vào chiếc nút sau gáy của số 1.
Một lúc sau, đôi mắt xanh như biển kia đã trở nên ảm đạm.
Tất cả dữ liệu được lưu trữ trong hệ thống của anh giờ phút này đều bị xóa sạch, anh sẽ quên đi quá khứ của mình, quên đi tên họ của mình, cuối cùng là quên đi chủ nhân của mình.
Hoa hồng của anh đã héo tàn.
Bốn giờ chiều ngày 13 tháng 12, hoàng hôn nhuộm đỏ một mảnh phía chân trời, như một ngọn lửa không bao giờ lụi tàn.
Đường phố lại trở nên đông đúc, cho dù là xe bay nhanh nhất đế quốc thì lúc này cũng phải di chuyển như một con ốc sê.
Sau khi Quý Viễn rời khỏi buổi triển lãm cơ giáp thì nhận được tin của Viện Nguyên Lão, người bên trong màn hình nói với anh ta: “Xin chào Quý tiên sinh, vô cùng đau xót báo tin, Quý Thời Khanh, anh cả của ngài đã qua đời vào rạng sáng ngày hôm nay.”
Quý Viễn sững sờ tại chỗ, một lúc sau, anh ta hình như nghe được đối phương đang nói gì đó, anh ta hỏi: “Anh nói cái gì?”
Vì thế, người kia lặp lại những gì vừa nói một lần nữa.
Quý Viễn……
Quý Viễn giống như nghe thấy có ai đó đang gọi mình.
Xung quanh náo nhiệt ồn ào, dòng người tấp nập, người tới kẻ đi, nhưng anh ta lại không biết người kia đang ở nơi nào.
Hắn nói, tôi không hề muốn quản thúc cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.