Con Tép và con lớp trưởng vừa bước lên nhà trước là cái tướng thất thểu không có chút mùa Xuân của thằng Tuấn cũng lếch thếch tới nơi. Cái mặt nó tèm lem vì nước mắt khô. Con Tép kêu trời:
– Hả? Chuyện gì nữa đây? Tự nhiên hai thằng đều khóc là sao? Khổ quá cũng khóc, giờ sướng quá cũng khóc nữa hay sao?
Bổng thằng Tuấn sà vào lòng con Tép và khóc như mưa:
– Chị Tép… anh Quân… không còn yêu em nữa hả?- Dzụ gì vậy? Tin này đài nào phát vậy?
Con Tép bực bội hất thằng Tuấn ra, nó nạt một cái làm thằng nhỏ im bặt:
– Nín coi! Khóc… khóc… khóc hoài, hết thằng này tới thằng kia! Giờ đầu đuôi sao, nói khúc giữa cho chị nghe coi!
Tuấn nghe con Tép hét hết hồn mà nín khóc, nó nói:
– Em đã năn nỉ ông Quân quên hết mọi chuyện, nhưng mà… ổng không còn yêu em nữa…
Con Tép la lên:
– Mà ai nói với cưng nghe chuyện đó? Hết chuyện đi nghe lời ba cái đứa bá vơ gì đâu không!- Chính miệng ông Quân nói!
Con Tép hình như chưa nghe rõ câu trả lời của thằng Tuấn:
– Ai nói chứ?
Tuấn vừa nấc vừa nói, nó không dám khóc:
– Anh Quân nói ảnh đang yêu và hạnh phúc với người khác, ảnh đã hết yêu em rồi… ảnh…
Thằng Tuấn hôm nay chịu kêu là “ảnh” rồi đó, nhưng mà nó chưa kịp nói hết câu thì con Tép đã tiếp lời:
– Ảnh… kêu kưng đi tìm người nào khác xứng đáng hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790739/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.