Lần này thằng Tuấn không ngờ là nó không có đủ khả năng để chờ đợi thằng Quân quay về nhà nữa, vừa mới tờ mờ sáng hôm sau thì mợ Tám thằng Quân trở về nhà lấy đồ thì đã thấy thằng Tuấn ngã gục ngay trước cổng, cũng hên là mợ tám nó sực nhớ là có xin số điện thoại của mẹ thằng Tuấn trong lần nói chuyện trước đây…
Sau đó mợ Tám gọi cho thằng Quân:
– Quân ơi! Có chuyện gì mà thằng Tuấn xỉu trước nhà mình nè, người nó tím ngắt, ướt sũng hà, cũng hên là mợ Tám có lưu số của má nó, để mợ Tám soạn đồ rồi vô bệnh viên coi chừng mẹ thay cho con, còn con chạy qua coi nó thế nào, chắc là phải đưa vô bệnh viên Nhiệt Đới đó.
– Dạ, con biết rồi!
Cậu cúp máy. Không đời nào, nó không muốn gặp thằng đó nữa, đó chỉ là một chiêu của thằng đó thôi. Nó không tin điều gì nữa.
Mặc dù đã cương quyết suy nghĩ như vậy nhưng có một ma lực nào đó điều khiển mà chưa đầy mười lăm phút sau khi mợ Tám vào, nó đã có mặt tại phòng của thằng Tuấn, với gương mặt như đưa đám!
Tuấn nằm yên đó nhắm mắt ngủ, mẹ nó thì đang khóc sưng húp con mắt, còn nhỏ em gái thì mắt ráo quảnh ngước nhìn thằng Quân. Điệp và Tân cũng đang ở đó, tụi nó nôn nóng hỏi thăm đầy lo lắng:
– Có chuyện gì xãy ra với anh và nó vậy?
Quân đưa tay lên miệng ra dấu giữ bí mật trước mẹ thằng Tuấn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790702/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.