Quân đang nằm trong phòng lo sốt vó không biết thằng nhóc Tuấn làm gì mà để nó chờ lâu lắc như hàng thế kỉ đã trôi qua, thêm cái điện thoại lại không thèm bắt máy nữa chứ. Nhiều lần nó định chạy thẳng qua bển coi tình hình luôn nhưng nhớ tới ba thằng Tuấn nó lại sợ. Lúc vừa nhận được tin nhắn là nhóc đang trên đường qua tới thì điện thoại của Quân lại reo lên bởi số của mẹ Tuấn:
– Quân hả con! Cô có thể nói chuyện với con một chút được không?- Dạ! Được mà cô! Có chuyện gì ạh!
Bà Tấn tường thuật lại sự việc vừa xãy ra và gút lại bằng đòn kết thúc:
– Cô biết trong chuyện này số phận của cả gia đình cô chỉ còn biết trông chờ vào con thôi đó Quân àh!- Ấy chết! Sao cô lại nói vậy! Con hiểu mà cô! Cô và chú đừng quá lo lắng, chuyện gì chứ chuyện này thì con đảm bảo được mà!- Cô cám ơn con nhiều lắm nha Quân! Thôi cô cúp máy đây! Hình như nó đang chạy qua chơi với con đó!- Dạ! Con biết rồi ạh! Con chào cô!…
Trời ơi! Sao mình xung máu quá vầy nè, hứa giúp mẹ nó mà không cần suy nghĩ gì hết, cái lửa anh hùng rơm ở đâu tự nhiên lại trỗi dậy biết tính sao bây giờ? Nhưng mà đâu còn lựa chọn nào khác nữa đâu! Nhưng mà trời ơi đi Sing với con đó! Liệu sẽ xãy chuyện gì không?
– Hù!
Thằng Tuấn ló đầu sau cánh cửa, trông nó tươi phơi phới. Phải rồi, sắp được đi chơi nên hớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790655/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.