Nó mang bộ mặt hầm hầm bước vào nhà rồi đi thay đồ. Mẹ nó từ nhà bếp lên thấy nó bèn quát:
– Trời ơi, cả nhà như đang ngồi trên đống lửa, từ nhà thằng Quân mày làm gì lên đây cả mấy tiếng đồng hồ vậy?
Nó lễ phép:
– Dạ con nhậu!- Nhậu! Mày giỡn mặt với cha mẹ hả? Cũng thật không ngờ thằng Quân lại đi nói dối! Nó nói mày đã đi lên đây lâu rồi, nhà đang xãy ra chuyện như vậy mà mày còn có thể nhậu được sao? Thì ra…
Nó không chờ cho mẹ kịp buông ra câu nhận xét nào hết:
– Con không đi chung với ổng! Đừng có đem ổng vô đây!- Thôi bỏ qua đi! Bây giờ vô bệnh viện với mẹ ngay!
Tuấn gầm lên:
– Con vô trỏng mắc công thấy cái mặt con nhỏ đó, con chửi là nó chết luôn sao! Con ghét ai mà…- Mẹ cũng bực mình lắm! Nhưng mà cũng tội, chắc nó nghĩ quẩn.
Tuấn bực bội đấm xuống nệm:
– Mà con có làm gì ảnh hưởng tới nó đâu tự nhiên nó lại lên cơn như vậy chứ? Đúng là con điên!-Thôi! Đi vô trỏng một chút cho ba mẹ nó thấy mình có lòng rồi về cũng được. Ba mày đang run rẫy túc trực trong đó đó!…
Khi tới khu cấp cứu của bệnh viện nó thấy ông Hùng đang quát tháo ầm ĩ trong khi ba nó đang cúi gầm mặt xuống, nóng mũi nó đi nhanh tới, vừa thấy nó ông Hùng quay qua giận dữ:
– Cậu khá lắm! Cậu làm gì con gái tôi ra nông nổi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790639/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.