Mười một giờ rưỡi khuya hôm đó, Quân vẫn còn… chưa ngủ được. Quái quỷ thật, nó nhớ nhóc hay nó đang lo cho nhóc, liệu con Quyên có giở trò gì với nhóc không nhỉ? Mà tại sao mình lại phải cứ tốt lành với cái ông già vốn dĩ đâu có ưa gì mình chứ? Tại sao không kêu nhóc cứ để mặc kệ ba nó đi. Biết đâu nhà nhóc nghèo xuống thì mọi chuyện sẽ dể thở hơn? Lúc đó nó sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giàu ơi là giàu để có thể hất mặt khinh khỉnh nhìn ông già của thằng Tuấn để coi lúc đó bộ mặt ổng khinh thằng nghèo hay khinh thằng đồng tính. Nếu con Quyên là con trai dám ổng cũng ép thằng Tuấn cưới con Quyên luôn quá! Để gọi ghẹo coi hắn với con kia đang như thế nào, hy vọng hắn không vô duyên tới mức chửi con người ta. Cái thằng quỷ: thẳng như ruột ngựa….
Gọi mấy cuộc rồi mà sao nó không bắt máy nhỉ? Đây là cuốc thứ tám:
– Alô, nhóc đang làm gì nãy giờ mà không bắt máy vậy?
Bên kia đầu dây thằng Tuấn cười nham nhở:
– Đi khách sạn với em iu chứ làm gì cha nội! Lâu lâu phải tận hưởng một chút chứ!- Vậy àh?
Quân “Vậy àh?” một cách hờ hửng, chắc chắn là nhóc này đang chọc tức nó đây mà, không được giận, nếu giận là mắc bẩy nó đấy! Mà sao trái tim vẫn nhoi nhói thế này! Quân ơi, mày điều khiển cảm xúc tệ thật.
– Wey! Ông già, sao im re vậy? Ghen hả? Lâu có một lần mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790619/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.