– Dạ gần tới rồi đó chú!
Theo lời con Quyên ông Tấn quyết định đi một chuyến về nhà gặp mẹ thằng Quân để nói cho ra lẽ mọi chuyện mới được. Không thể để cho con mình bị trù quến như vậy được? Liệu có sự nhúng tay của mẹ nó ở đằng sau lưng không nhỉ? Con Quyên đã phải gọi điện thoại hỏi thăm đường ai đó mấy chập mới về được tới cái xứ nghèo nàn, bẩn thỉu này. Tội nghiệp con nhỏ, tình cảm nó dành cho thằng con của mình thật đáng quý!
– Gần tới chưa con?- Dạ quẹo vô hẻm này chạy một chút xíu là tới rồi đó chú! Nếu mà bà ấy ngoan cố quá thì chú chịu khó năn nỉ nha chú!
Ông Tấn im lặng. Mình mà phải đi năn nỉ hai mẹ con nhà nó sao? Bức quá thì tốn một ít tiền chứ gì! Không thả con tép thì làm sao bắt được con tôm chứ!
Theo lời con Quyên thì nhà thằng Quân là cái nhà tường nhỏ xíu ở đằng kia, kế bên có cái chòi lá xập xệ, rách nát, đúng là… nhà cửa thế này làm sao mà có thể ở được nhỉ? Tồi tàn quá! Ông khẽ phủi hai bên tay áo vì sợ cát bụi và cái chất quê mùa ở đây sẽ bám vào bộ quần áo và cái đẳng cấp xì phố sang trọng của mình. Chân ông bước thật nhẹ, thật khẽ, càng chạm ít vào chốn này chừng nào thì càng tốt chừng ấy. Khi về tới nhà nhất định ông phải tắm rữa lại cho thật sạch mới được.
– Cho hỏi phải nhà thằng Quân đây không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790590/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.