Con bất chợt Quyên vỗ tay, cười lên:
– Đó thấy chưa? Con nói rồi mà… Chú Tấn tin con chưa?
Rồi cô chợt phát hiện ra không khí sao im lặng đến độ đáng sợ vậy nè, ai ai cũng đằng đằng sát khí. Ông Tấn bắt chước con Quyên… vỗ tay. Bi kịch gia đình thằng Tuấn giờ đây bổng nhiên trở thành một game show hấp dẫn giữa ba phe phái. Ông cười lớn, nhưng hình như mắt ông cũng đang ướt:
– Hay… mẹ ở nhà dạy con hay quá! Nó dám nói với bà câu đó thì tui… khen nó hay quá!
Bốp! Mẹ Tuấn tát thật mạnh vào mặt nó:
– Con vừa nói gì vậy Tuấn?
Tuấn lầm bầm:
– Con yêu ổng có gì đâu…
Sau mọi cố gắng để hoàn thành tốt hoạt cảnh hài kịch, ông Tấn trở về với vai diễn chính kích của mình, ông chậm rãi đứng dậy đi về thằng Tuấn dùng hết sức tát thật mạnh vào mặt nó:
– Mày nói lại coi! Mày vừa nói câu gì với ba mẹ mày đó?
Con Quyên líu ríu chạy tới kéo tay ông Tấn lại, tự nhiên thấy người yêu mình bị đánh nên nó đau lòng. Đó là một cơn đau rất thật! Nó khóc. Những giọt nước mắt cũng rất thật:
– Chú Tấn, đừng đánh ảnh! Hu hu hu!
Con Quyên chạy tới ôm chầm lấy thằng Tuấn:
– Anh Tuấn, em thương anh thật lòng mà, anh nghỉ chơi với thằng Quân đi anh, đừng có bệnh như vậy nữa…
Sẳn tay thằng Tuấn hất nó đi luôn:
– Đi dzô đi má! Cô bệnh chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790574/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.