Tuấn phóng như bay tới nhà mợ Tám thằng Quân và được biết là hôm nay ổng đã về quê, thường khi nếu làm gì thằng chả cũng nhắn tin cho nó biết mà, đã thế còn tắt máy, hừ đáng ghét. Vậy sao không vứt cái điện thoại luôn đi! Được rồi, nó sẽ chạy về dưới tìm ổng luôn vậy. Nó mơ hồ sợ rằng có chuyện gì đó xãy ra đến với hai đứa lắm! Một cảm giác bất an thật sự. Trong khi đó thì con Quyên điện thoại kêu bốn tên đàn em bám gót theo thằng Tuấn như kế hoạch đã định sẳn….
– Hừ thằng cha này có thể lang ban ở đâu được chứ? Sao giờ này mẹ ổng nói ổng chưa về tới nữa… à đúng rồi! Chỉ có thể là Kén! Hic hic giờ này ổng vô trong đó làm gì nhỉ?…
Tuấn dừng xe trước nhà của cô bạn lớp trưởng ông Quân khi thấy chị ta vẫn còn đang mồ hôi, mồ kê nhễ nhãi hì hục bên cái bếp than trước nhà phi hành thơm phức. Chị ta không nhận ra nó thì phải, trông điệu bộ túng ta lúng túng của nó chị ta bước ra hỏi:
– Em muốn mua hay hỏi thăm cái gì?
Nó quẹt mũi hỏi:
– Chị… chị có nhớ em không?
Chị ta ngớ người ra một lúc:
– Em là… hì hì hì… xin lỗi, chắc khách khứa qua phà nhiều quá chị…- Dạ… không! Em là bạn của anh Quân nè…- Ủa vậy hả? À… chị nhớ rồi, lần trước có vô kén nhậu phải không? Hùi nãy mới thấy thằng Quân với thằng Kỳ Trương chạy ngang..
Tuấn im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790530/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.