Môn Java sắp thi tới nơi mà quả thật ông thầy giảng khó hiểu muốn chết, cứ nói lòng vòng khiến nó nhức đầu thêm. Trong khi đó thằng Điệp, thằng Tân lại ung dung vì được tên áo vàng giải thích lại những chỗ gút mắc. Mà ác nổi tụi thằng Điệp hiểu nhưng khi diễn đạt lại cho nó thì cứ ú ớ… Kệ bà, tới đâu thì tới nhưng nhất định nó không bao giờ chịu đầu lụy đi hỏi thằng áo vàng đáng ghét kia…
Ngày thi Java thì có chuyện xãy ra: Thằng áo vàng và thằng đầu đinh đang ngồi kế nhau thì thằng Kỳ Trương bô bô cái miệng:
– Thằng Tài sướng nha, có người yêu ngồi kế chỉ bài, thi thế nào cũng đậu chắc!
Trời đất, thì ra thằng Kỳ Trương cũng để ý tới chuyện của hai thằng kia nữa chứ đâu phải có một mình tụi nó. Đang rầu rĩ vì đầu óc không có chữ nào, mà thấy thằng kia bị chơi một câu nó hả lòng hả dạ hết sức. Thằng đầu đinh tên Tài sau khi nghe câu nói của thằng Kỳ Trương và lời chọc ghẹo hùa theo của một số đứa trong lớp bèn nói với thằng áo vàng:
– Bàn phím máy này khó đánh quá, thôi để tui kiếm máy khác!
Thằng áo vàng thì tỏ ra tỉnh bơ trước những lời chọc ghẹo, thậm chí thái độ nó còn khinh khỉnh tới mức đáng ghét:
– Ừh kiếm hai máy nào trống đó! Tụi mình ngồi chung!
– Thôi, máy ông OK rồi thì ông ngồi đó đi!
Vẫn là cái cách cười khẩy đáng ghét của thằng áo vàng, nó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790400/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.