Đã học cả tháng rồi mà thật tình chưa bao giờ nó có cơ hội nói chuyện với thằng áo vàng dù rằng thằng này cũng làm nó tò mò và muốn làm quen không kém. Nó thấy nể thằng áo vàng thật, học môn gì cũng biết trước, lại rất hay pha trò làm thầy cô và cả lớp cười rần rần. Đôi lúc nó cũng thoáng nghi ngại vì thấy sao thằng này vô tư quá, chả bao giờ đề cập tới chuyện gái gú, hay cũng không khi nào tươm tướp lên mỗi khi có mấy em học kế toán đi ngang qua như những thằng con trai khác trong lớp. Chỉ có rất ít lần thằng áo vàng chọc thằng đầu đinh với một em nào đó vô tình lạc vào lớp đi W.C nhờ mà thôi. Nhóm của nó còn phát hiện thêm một điều khá thú vị là hai thằng đó đi học chung 1 xe nữa. “Thật là… lãng mạn!” Thằng Điệp gật gù nhận xét trong ganh tỵ.
Hôm học Java chả hiểu sao chỉ có một mình thằng áo vàng đi học sớm và đang ngồi trong góc, nhóm 3 thằng của nó tới, như mọi khi thằng áo vàng mỉm cười thay cho lời chào. Nó cũng nhe răng ra cười đáp trả và hỏi câu đầu tiên làm quen:
– Anh ơi! Anh làm ở công ty INTEL hả?
Áo vàng cười trả lời, tỉnh bơ:
– Đâu có, đang thất nghiệp, tại mặc cái áo lấy le chơi vậy thôi!
Thằng Điệp lúc này hình như đã lấy đủ can đảm hay sao mà nhảy vô nói tiếp:
– Bài Java bữa trước anh có hiểu không? Chỉ lại em đi, thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-yeu-cho-anh-xin-loi/2790398/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.