Vừa nhìn thấy Nam, mặt Trâm Anh thoáng tối đi, một bầu không khí u ám bao trùm.
- Sao lại là anh?!
Nam nhún vai dửng dưng đáp.
- Tại sao không phải là tôi.
- Chào hỏi thì để sau đi, giúp tôi dìu nhỏ Linh vào nhà.
Nó cắt ngang màn chào hỏi đầy âu yếm của hai người kia, lúc này Trâm Anh mới thấy sự khác lạ của nhỏ vội vàng ra đỡ.
- Có chuyện gì vậy?
- Vào nhà tui kể sau. Mà bà cho Linh ở lại mấy hôm được không?
- Mấy bà ở lại đây luôn cũng được.
------------------------------------------------------------
Nó đi xuống dưới tầng, khuôn mặt đầy đăm chiêu như bà cụ non, Nam đi lại gần xoa đầu khiến cho tóc nó rối tung. Nó lườm cậu nghiến răng.
- Anh bị hâm à, rối hết tóc của tôi rồi
Nam cười làm lộ chiếc răng khểnh khiến cho ai đó tim đập lệch mất một nhịp, nó nhìn cậu phán một câu xanh rờn khiến cho nụ cười của cậu cứng đờ.
- Cười như con đười ươi.
- Sao rồi?!- Trâm Anh hỏi. - Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!
Nó ngồi xuống sô pha ngả người ra sau khẽ nhắm mắt trả lời.
- Ngủ rồi! Mọi chuyện là …
Nó kể hết mọi việc hai người kia ngồi nghe mà gật gù như gà mổ thóc. Vừa kể xong, cô đập tay xuống bàn cái “rầm” khiến cho nước trong cốc văng ra ngoài, mấy cô người hầu vội vàng đến hỏi han.
- Tiểu thư, cô có sao không ạ?
- Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-vo-tam-yeu-anh-nhe/2001039/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.