Bố nó khẽ cau mày tỏ vẻ không đồng ý, nó cũng hiểu ý của bố hạ giọng.
- Chuyện này là sao ạ?!
- Thực ra… hai gia đình chúng ta đã có hôn ước từ lâu từ thời ông của các con nhưng vì hai bên sinh đều là con gái nên không thể thực hiện được hôn ước này, may sao mẹ các con lại hạ sinh một trai một gái nên quyết định gả con cho gia đình họ.- ông giải thích.
Nó mím môi, đôi mắt nheo lại, ngập ngừng.
- Bố,… bây giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn chuyện hôn ước này ạ!
Mẹ nó lườm cháy cả lông mày, giọng đe dọa.
- Không ý kiến ý cò gì hết, thống nhất là như vậy giờ chúng ta phải đi ngủ rồi!
Nói xong bà liền cùng những người phụ huynh đang quý kia lên phòng của mình không kịp cho nó í ới gì, nhỏ nhìn nó với ánh mắt gian tà.
- Ghê à nha! Không ngờ bạn cổ của tui cũng có người khai quật được rồi.
Không những vậy, anh cũng thêm dầu vào lửa, huých vào vai hắn, nghiêm giọng.
- Bạn hiền, không ngờ chú cũng có ngày hôm nay. Sắp được lấy vợ sướng quá rồi còn gì.
Nó lườm đôi bạn trẻ đang kẻ tung người hứng kia với đôi mắt lạnh tanh khiến cho cả hai im bặt.
- Chuyện này tôi biết từ lâu rồi!- hắn bất chợt lên tiếng.
- HẢ!!!??? ANH BIẾT RỒI SAO KHÔNG NÓI!!- nó hét thẳng vào mặt hắn, khiến cho hắn khẽ nhăn mặt.
- Tôi nói thì có ích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-vo-tam-yeu-anh-nhe/2001031/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.