- Hai người quen nhau từ trước?!
Trâm Anh gật đầu. Thực ra Trâm Anh thích Phong từ rất lâu rồi, hôm nhà cô phải đi gặp đối tác cũng là lúc cô thích Phong. Nhưng Phong luôn từ chối những quan tâm mà Trâm Anh dành cho hắn. Ai ngờ hắn lại thích Thư người chị họ của mình, lúc đó cô rất đau, đau lắm như hàng nghìn con dao đâm vào trái tim chỉ tưởng chừng như chết đi. Ông trời thật không phụ lòng cô, Thư lại không thích hắn, từ chối tình cảm của hắn ra nước ngoài sinh sống. Trâm Anh lúc đó như sống lại nhưng hắn đã thay đổi, không còn hay cười như trước, mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng bất cần đời, ăn chơi đua đòi, cuối cùng hắn ra nước ngoài học tập chỉ còn lại mình cô.
Nó chăm chú nghe không ngờ Trâm Anh lại chịu nhiều nỗi khổ như vậy.
Cạch…
Cách cửa mở ra, nó khẽ nheo mắt trước mặt nó là khuôn mặt lạnh lùng nhưng có chút lo lắng nhưng khi nhìn thấy Trâm Anh đôi mắt khẽ tối lại.
- Sao cô ta lại ở đây?!
- Yên tâm đi, tôi với cô ấy giờ là bạn. Thôi đi chúng ta đi về!
- Thôi hai người cứ về đi!- Trâm Anh e ngại.
- Không sao đâu! Tên này không ăn thịt cô đâu mà lo.
Hắn không nói gì, rút điện thoại ra nói gì đó, ngay lập tức điện thoại Trâm Anh vang lên. Cô nhấn nút nghe, đôi mắt vui mừng miệng cười tươi như hoa.
- Giờ thì về được rồi!
Hắn lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-vo-tam-yeu-anh-nhe/2001027/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.