Edit: Ryal
Nhóc trai thẳng về tới cung mới phát hiện mình mất ngọc bội.
Cậu đã đeo miếng ngọc bội bạch ngọc ấy được hơn hai tháng, là do Sở Hà Quân tặng, vì trong tên cậu có một chữ "Hạc".
Hôm ấy mùa đông vừa hết, băng tuyết đã tan dần, những nhánh cây trong ngự hoa viên bắt đầu nảy chồi xanh nhạt.
Dưới tàng cây, Sở Hà Quân treo miếng ngọc bội kia lên người cậu, nói là hắn tình cờ bắt gặp và thấy hợp với tiểu Chiêu nghi.
Câu nói ấy tùy ý như thể thứ kia không phải một miếng ngọc đẹp có chất lượng hiếm thấy mà là miếng bánh ngọt hắn tiện tay cầm theo, nhóc trai thẳng cũng chẳng biết nhìn hàng, hí hửng nhận ngay lấy.
Nhưng hôm nay miếng ngọc bội đó mất rồi.
Trai thẳng tìm khắp cung, lại sai người giúp cậu tìm dọc theo con đường ban nãy, nhưng vẫn không tìm được.
Cậu kinh ngạc tựa người vào ghế, thầm nghĩ: Có lẽ là ý trời ha.
Cậu vừa định từ bỏ Sở Hà Quân thì đến cả miếng ngọc bội người ấy tặng cũng biến mất.
Có lẽ ông trời muốn giúp cậu nhẫn tâm, muốn để cậu bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng người nói muốn buông tay là cậu, người thấy trái tim đau như đao cắt chỉ vì một miếng ngọc bội cũng là cậu.
Cậu ngồi dưới mái hiên cả đêm, không khóc mà cũng chẳng mượn rượu giải sầu, chỉ ngắm những đóa hoa xuân đương khoe sắc trong đình viện.
Cậu nhớ tới rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Mỗi chuyện lại như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Cậu cứ ngồi vậy tới tận sáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-trai-thang-va-so-ha-quan/907445/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.