Đây là câu chuyện xảy ra trước lễ cưới của tôi ba tháng.
- Hả? Giang Phách về rồi à?
- Ừ. – Thiên nhấp một ngụm trà. – Nhân dịp về nước, cậu ta định làm đám cưới luôn. Cậu ta mời tôi với cô đi dự lễ cưới vào tuần tới.
- Thật à? Vậy để mai tôi với cậu đi thăm họ đi!
Bốp! Phu nhân và cha của tôi cầm tờ báo đánh lên đầu những đứa con yêu quý rõ đau.
- Gần cưới nhau mà “tôi-cô” khô khan như đá cục vậy hả? – Phu nhân cốc đầu con trai.
- “Tôi-cậu” cái gì? Mười năm rồi mà chưa chừa hả? – Cha tôi gầm gừ.
Quen rồi! Mười năm nay tôi với Thiên cứ xưng hô với nhau là “tôi-cô”, “tôi-cậu” mãi, trong khi thằng nhóc à quên Giang Phách tự nhiên xưng với Tuyết là “vợ-chồng”. Cha mẹ đã ấn định là ba tháng sau chúng tôi sẽ làm đám cưới nên bây giờ phải xưng hô lại.
- “Anh-em”! – Hai đấng sinh thành gằn mạnh.
- Đi làm thôi!
- Ừ.
Chúng tôi đánh trống lảng, lấy cặp ra xe hơi đi làm. Là một chủ tịch nhưng Thiên không cần tài xế, đích thân Thiên đánh xe chở tôi đến chỗ làm. Thiên mở cửa xe, vào trước, tôi vào sau, ngồi ở ghế bên cạnh. Thiên đề máy, lái xe đến chỗ làm. Đi được một đoạn, Thiên thở dài:
- Thật là… sáng nào cũng bắt vậy.
- Cha mẹ cũng muốn chúng ta gần nhau hơn mà. – Tôi nói. - Cậu đừng có cáu.
- Ngày cô trả lời tôi, xưng “anh-em” lần đầu, tôi đã muốn chết rồi, xưng “anh-em”… chắc tôi điên quá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648564/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.