-Thưa thầy em vào lớp!
Tôi len qua quý chủ nhiệm, ráng sao cho mình vào trước ổng. Thầy chủ nhiệm kéo tóc tôi lại, hằn học hỏi:
- Sao dạo này thầy thấy em đi học sát giờ thế? Mọi hôm đâu có thế.
- Dạ, tại… tiết trời lạnh nên em đến hơi trễ. – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
Trời lạnh cái quái gì chứ, cái đứa da dày gần bằng trống làng như tôi sợ gì chuyện đó. Tôi sợ cả đống tia nhìn đang tia về tôi khiến tôi lạnh người. Lạnh có chăng là trong ra chứ không phải ngoài vào. Đã ba hôm rồi tôi phải chịu cái cực hình này cũng tròn ba hôm thằng nhóc phải nhốt mình trong nhà, không dám ra ngoài. Mọi chuyện rất căng thẳng.
Tôi đặt cặp vào chỗ, kéo ghế ngồi. Gắng làm rất nhẹ nhàng nhưng chỉ một tiếng động khẽ mà cứ như là bom nổ với mọi người trong lớp. Bằng chứng đây, tên Hải ngồi cạnh tôi vừa nghe tiếng tôi kéo ghế đã nảy lên rất mạnh, mắt hắn hoảng hồn.
- Lớp trưởng! - Hải hét lên như tận thế đến tới nơi.
- Ờ. Nghiêm! Chào! – Tôi ráng hô với giọng tự nhiên nhất.
- Chúng ta bắt đầu tiết học!
Giờ tôi mới thấy yêu ông chủ nhiệm hắc ám của mình đấy! Cám ơn thầy! Nhờ khuôn mặt của thầy mà tụi nó mới buông tha cho em.
- ----***-----
- Xin lỗi nhé Xích thố! – Vân lí nhí.
Ba hôm nay, nhỏ cứ nói vậy suốt. Giận lắm! Nhưng thấy nhỏ vậy cũng tội nghiệp. Dù sao nhỏ cũng muốn tốt cho tôi. Có lẽ nhỏ tưởng nói tôi có đối tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648531/chuong-39.html