Phải đến hai tuần sau nó mới bình tâm trở lại, dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ, chuyện vừa rồi đúng là một cú sốc lớn. Nó được hưởng một tập đoàn do cha để lại nhưng vì chưa đến 18 tuổi nên phu nhân sẽ quản lý thay.
- Thế nào? – Tôi nghiêng đầu hỏi.
- Cô hát dở tệ. – Nó bật cười.
Tôi nén giận lại. Tức ơi là tức, giọng ca nhất trường ngày nào giờ bị chê dở, mạt sát đủ điều. Nhưng không sao, miễn nó có thể mỉm cười trở lại là tôi vui rồi.
- Cha tôi đã qua đời được hai tuần rồi nhỉ? – Nó hỏi.
Nữa. Tôi không hiểu cái tính thằng nhóc này ra sao nữa, cứ thích moi móc chuyện buồn từ đáy lòng ra mà nói không hà. Nói xong rồi lại thở dài, thở dài rồi cái mặt bí xị, ỉu xìu như cái bánh bao chiều.
- Đừng nhắc nữa. – Tôi xua tay.
Nó lắc đầu, nói rất nghiêm túc, không giống như đang tâm sự.
- Cha tôi đã chết rồi.
- Hả?
- Nghĩa là vở kịch của chúng ta cũng đã kết thúc. – Nó mỉm cười.
- Ý cậu là... – Tôi ngạc nhiên.
- Cô có thể rời nơi hắc ám này mà về nhà được rồi. Tôi đã giải thích với mẹ mọi chuyện.
Đúng rồi. Sao tôi quên mất là tôi xuất hiện trong nhà này là để giúp nó đóng kịch cho cha nó yên lòng nơi chín suối nhỉ?
- Vậy...
- Tôi đã nhờ quản gia thu dọn quần áo giúp cô, chiều nay cô có thể trở về.
Trở về. Trở về à? Tôi nhớ là lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648507/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.