Cái cửa xe chết tiệt, chắc chưa từng thấy, ngón võ karate của tôi hoàn toàn vô dụng. Thằng nhóc ngồi cạnh tôi nói:
- Bà chị ngồi im tí được không? Con gái con đứa gì mà dữ như bà chằn.
- Chú mày biết gì mà nói. Làm sao biết được cảm giác bị ép gả thế nào.
Bấy lâu nay tôi đọc truyện về các "hồng nhan bạc mệnh" như Vương Thúy Kiều nhưng chưa bao giờ tôi thấy thông cảm cho họ hơn lúc này. Không biết có quá hay không, tôi thấy tôi còn tội nghiệp hơn cả họ lúc bấy giờ, họ tự nguyện trao thân còn tôi bị lừa bởi chính đấng sinh thành một vố nặng. Tôi đã gây nên tội nghiệp gì chứ.
Thằng nhóc đó đưa mắt qua tôi, ánh mắt nó lộ rõ vẻ thương hại.
- Yên tâm đi! Về nhà chồng chị sẽ không bị thiệt thòi đâu.
- Nhóc ơi! Chị khổ quá! - Tôi ôm thằng nhóc ấy, trút hết bầu tâm sự dồn nén bấy lâu nay. - Nhóc biết không bla bla bla...
Sau màn mưa nước mắt, ướt hết cái áo của thằng nhóc, tôi mới bình tâm trở lại.
- Bà chị có họ hàng với Long vương hay sao mà lắm nước thế! - Thằng nhóc đó vắt nước trên áo, cằn nhằn.
- Xin lỗi nhóc nhé! Mỗi lần trút bầu tâm sự là chị cứ thế đấy. - Tôi cười hì hì.
- Làm hỏng có cái quần 500.000 của bà chị mà bà chị lấy nguyên cái áo giá 900.000 của tôi.
Ồ, một căn biệt thự dần dần hiện ra sau lớp kính ô tô, xét bề thế nó với chiếc xe thì đó chắn chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-to-gan-day/648494/chuong-2.html