Thấy nhà mình không những bị phá bỏ, còn phải bị xóa sổ, Dụ An vươn tay túm lấy góc áo Bùi Tư.
Bùi Tư nhận ra động tĩnh, quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt nâu của Dụ An hơi mở to, cậu trả lại viên kẹo còn lại trong túi cho Bùi Tư, lúc đưa kẹo ra tay còn run run.
"Cho, cho anh."
Kẹo này cậu không muốn nữa.
Bùi Tư nhìn viên kẹo, nhướng mày, anh bóc lớp đường bọc bên ngoài, dùng bàn tay to lớn véo má Dụ An, thừa dịp cậu bị ép mở miệng thì nhét kẹo vào.
"Trước khi vào anh đã ăn rồi, không cần giữ lại cho anh đâu."
Bùi Tư nhét kẹo xong, xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của cậu, nói thầm: "Nhóc này cũng ngoan đấy."
"Bản thân đói bụng, còn biết giữ lại kẹo cho anh ăn."
Dụ An: "..."
Ý của Dụ An bị hiểu sai, cậu kiềm chế lời nói của mình, tiếp tục đóng vai nhóc điếc.
Vừa rồi, một đường đi tới, viện nghiên cứu Mật Thuẫn vẫn gọn gàng sạch sẽ như ngày xưa đã thay đổi hoàn toàn, nơi này đầy rẫy những quái vật gặm nhấm bất cứ ai mà chúng nhìn thấy.
Bùi Tư nói, những quái vật này được gọi là Ô Nhiễm Giả*.
*Chỉ những kẻ gây ô nhiễm, lan truyền bệnh.
Ngoài cái tên này, chúng còn có một cái tên thường được công chúng gọi hơn-----
Tang thi.
Không rõ nguồn gốc lây nhiễm ban đầu, chúng cực kỳ hung dữ và không hề biết đau đớn. Muốn giải quyết bọn chúng, chỉ có một biện pháp đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-tang-thi-khong-muon-bi-danh/2659477/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.