Chương trước
Chương sau
Đồ ăn ở đây phần lớn đều ít khi nhìn thấy ở thành phố.

Rau rừng, thịt động vật rừng,... Cách chế biến cũng rất kỳ công và độc đáo.

Thay vì ngồi một chỗ chờ được phục vụ thì Mộ Thiếu Cẩn vào bếp, mặc dù không giúp được gì nhưng lại vô cùng thích thú quan sát quá trình các món ăn được làm ra.

Ngoài những máy quay được lắp đặt khắp ra thì mỗi khách mời đều có một người quay phim đi theo mỗi khi ra ngoài.

Hình ảnh Mộ Thiếu Cẩn cùng Thẩm Đằng gần gũi nói chuyện ở trong bếp đều được quay lại rất kĩ lưỡng.

Người dân ở đây đều nói tiếng địa phương, chỉ có vài người là có thể nói được tiếng phổ thông giúp bọn họ phiên dịch.

Một bà dì mang cho Mộ Thiếu Cẩn và Thẩm Đằng mỗi người một bát chè hạt sen mát lạnh.

"Trời nóng thế này hai cháu còn tới bếp phụ giúp thật có lòng, mau ăn đi, dì vừa mới làm xong đấy, hai cháu đẹp trai quá".

Mộ Thiếu Cẩn mỉm cười cảm ơn nhận lấy món quà nhỏ từ người dân.

Thẩm Đằng vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu " Em hiểu bà ấy nói gì sao?".

Mộ Thiếu Cấn bất giác mới nhận ra điều khác lạ, người vừa nãy nói giọng địa phương đặc sệt, cậu vậy mà tự động nghe hiểu ra.

Trong đầu Mộ Thiếu Cẩn như có miền ký ức được tìm về " Đây hình như giống tiếng địa phương ở làng em sống hồi trước, hơi khác một chút nhưng em vẫn có thể nghe hiểu ra".



Mộ Thiếu Cẩn không muốn nhớ lại ký ức đó tí nào.

Thẩm Đằng xoa đầu cậu " Tiểu Cẩn giỏi thật đấy, vậy thì chúng ta không cần người phiên dịch nữa rồi".

Hai người vui vẻ dựa vào tường ăn chè mát lạnh.

Quỳ Linh Lam giả vờ vô tình đi qua " Ô, hai người cũng tới đây à? Đang ăn cái gì thế? Tiểu Cẩn cho anh ăn thử một miếng nào".

Thẩm Đằng đánh rớt cái tay Quỳ Linh Lam đang cầm lấy thìa trong bát của Mộ Thiếu Cẩn " Không có phần của cậu đâu, đây là phần thưởng mà tôi với Tiểu Cẩn nhà tôi vất vả vào bếp giúp đỡ mới có đấy".

Một công tử bột như Quỳ Linh Lam chưa từng phải vào bếp, càng không biết cái gì cả, nhà bếp hiện đại anh còn làm được gì chứ đừng nói như ở nơi thôn quê bếp củi này.

Máy quay cách một đoạn không xa nhưng không nghe ra bọn họ nói cái gì, chỉ thấy khi Quỳ Linh Lam tới gần Mộ Thiếu Cấn thì Thấm Đăng liền đánh lên tay của anh ta.

Đạo diễn quan sát cảnh quay từ xa không khỏi bật chế độ hóng drama.

Đủ thứ kịch bản nhảy ra trong đầu.

Quỳ Linh Lam cảm thấy Mộ Thiếu Cẩn ở cùng Thẩm Đằng thật giống như bông hoa nhài cắm bãi phân trâu vậy.

Mộ Thiếu Cẩn là bông hoa nhài.

Bãi phân trâu chính là Thẩm Đằng.

Nhưng khổ nỗi bông hoa nhài này lại tình nguyện ở bên bãi phân trâu chứ không nhìn tới anh ta.



Mặc dù anh ta cũng là hoa, cũng từng cùng bông hoa nhài cạnh tranh bãi phân trâu này nhưng hiện tại Quỳ Linh Lam chỉ muốn hỏi: Hoa với hoa ở bên nhau không thơm sao? Sao lại phải nhất định ở bên bãi phân trâu. (2

Mộ Thiếu Cẩn sợ Thẩm Đằng ghen, cậu kéo tay anh đi về phòng.

Quỳ Linh Lam khịt mũi hắt xì vì bị mùi khói ớt từ bên kia bốc sang làm bị sặc.

Anh ta muốn chạy theo sau hai người nhưng hơi cay làm chảy nước mắt, vấp phải hòn đá đổ người về phía sau.

Lần này nam diễn viên trung tuổi kia lại đúng lúc đi qua đỡ lấy Quỳ Linh Lam.

Anh ta hơi ngại ngùng " Trùng hợp thật, lại là anh à?".

Nam ảnh đế đẩy gọng kính bạc trên mắt đỡ Quỳ Linh Lam dậy, vô cùng lịch sự giúp anh ta phủi áo.

"Nghe nói cậu mới khỏi bệnh không lâu, phải cẩn thận chút, đừng để bị thương".

" Cảm ơn anh".

Quỳ Linh Lam giờ đây mới nghiêm túc nhìn qua nhan sắc của người này.

Nếu bỏ cái kính kia ra thì hình như trông có chút quen mắt.

Ảnh đế mà, quen mắt là phải rồi, chắc là từng thấy qua trên tivi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.