Đồ ăn ở đây phần lớn đều ít khi nhìn thấy ở thành phố.
Rau rừng, thịt động vật rừng,... Cách chế biến cũng rất kỳ công và độc đáo.
Thay vì ngồi một chỗ chờ được phục vụ thì Mộ Thiếu Cẩn vào bếp, mặc dù không giúp được gì nhưng lại vô cùng thích thú quan sát quá trình các món ăn được làm ra.
Ngoài những máy quay được lắp đặt khắp ra thì mỗi khách mời đều có một người quay phim đi theo mỗi khi ra ngoài.
Hình ảnh Mộ Thiếu Cẩn cùng Thẩm Đằng gần gũi nói chuyện ở trong bếp đều được quay lại rất kĩ lưỡng.
Người dân ở đây đều nói tiếng địa phương, chỉ có vài người là có thể nói được tiếng phổ thông giúp bọn họ phiên dịch.
Một bà dì mang cho Mộ Thiếu Cẩn và Thẩm Đằng mỗi người một bát chè hạt sen mát lạnh.
"Trời nóng thế này hai cháu còn tới bếp phụ giúp thật có lòng, mau ăn đi, dì vừa mới làm xong đấy, hai cháu đẹp trai quá".
Mộ Thiếu Cẩn mỉm cười cảm ơn nhận lấy món quà nhỏ từ người dân.
Thẩm Đằng vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu " Em hiểu bà ấy nói gì sao?".
Mộ Thiếu Cấn bất giác mới nhận ra điều khác lạ, người vừa nãy nói giọng địa phương đặc sệt, cậu vậy mà tự động nghe hiểu ra.
Trong đầu Mộ Thiếu Cẩn như có miền ký ức được tìm về " Đây hình như giống tiếng địa phương ở làng em sống hồi trước, hơi khác một chút nhưng em vẫn có thể nghe hiểu ra".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-lam-the-than/3619455/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.