Địa điểm cắm trại là một ngọn núi ở phía Đông thành phố, một mặt núi hướng ra biển, một mặt núi hướng về phía hồ nước lớn, có thể nói là muốn biển có biển, muốn núi có núi, có rừng có nước không thiếu cái gì.
Leo núi được nửa đường thì Quỳ Linh Lam không đi nổi nữa, cơ thể anh ta yếu hơn người thường đã vậy còn đi cùng với toàn những người trâu bò "Mọi người có thể nghỉ ngơi một lát không? Tôi sắp chịu không nổi rồi".
Thầm Đằng và Thẩm Hy từ nhỏ đã được hai người bác là quân nhân huấn luyện thể lực nên không ai thấy mệt,
Mộ Thiếu Cẩn trông thì nhỏ con nhưng sức bền của cậu rất tốt nên chỉ hơi mệt mà thôi.
Mọi người quyết định dừng lại nghỉ ngơi uống nước một lúc.
Mộ Thiếu Cẩn về lại với thiên nhiên cứ như hổ về rừng, khác hẳn với trạng thái ỷ lại vào Thẩm Đằng bình thường, cậu thậm chí còn đi trước dẫn đường, nói cũng nhiều hơn bình thường.
Kinh nghiệm sống trong rừng của cậu khá nhiều.
Thẩm Đằng giúp cậu lau mồ hôi, kể từ sau hôm giải thuốc kia, sự thân mật giữa cậu và tiên sinh trở nên càng thân mật hơn, nhất là việc tiếp xúc da thịt.
Lúc đó cậu không tỉnh táo nên hầu hết quá trình đều bị quên mất khi tỉnh lại, nhưng cảm giác trong người thì khó quên hơn.
Cuộc hành trình tiếp tục, tới khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu thì cả nhóm cũng lên tới đỉnh núi.
Thẩm Đằng và Thẩm Hy phụ trách dựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-lam-the-than/3589323/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.