Vài ngày nữa trôi qua, vết thương của Mộ Thiếu Cẩn cũng đã gần khỏi hẳn nhưng tiên sinh vẫn luôn chăm sóc cho cậu rất chu đáo. 
Tuy nhiên, trong lòng Mộ Thiếu Cẩn vẫn không yên tâm. Cậu sợ rằng tới một ngày nào đó tiên sinh vẫn sẽ rời bỏ cậu để đến tới Quỳ thiếu gia. 
Không phải do cậu suy nghĩ nhiều mà bởi vì cậu không hề có một điểm tựa nào để cảm thấy an toàn cả, tất cả đều là mông lung, mối quan hệ mông lung, tình cảm cũng mông lung. 
Mộ Thiếu Cẩn đứng giữa ranh giới giữa từ bỏ hay là không từ bỏ. 
Mấy ngày này cậu đều cố gắng né tránh Thẩm Đằng nhiều nhất có thể, để thử xem liệu không có anh thì cậu sẽ sống như thế nào. 
Ví dụ như mọi lần khi anh đi làm về thì cậu đều sẽ đứng chờ sẵn ở cửa, ngay khi anh bước vào cậu sẽ đứng im để cho anh ôm một cái, hiện tại cậu đều kiếm cớ tránh né ôm ấp. 
Trước kia cậu rất hay cười vì những điều nhỏ nhặt ngốc nghếch để chọc anh vui thì hiện tại cậu không cười nổi nữa, hoặc có thì chỉ là một nụ cười không chạm tới đáy mắt. 
Mỗi lần như vậy cậu lại cảm thấy khó chịu trong lòng, rất rõ ràng cậu đã quá phụ thuộc vào tiên sinh, không thể sống thiếu anh ấy nữa. 
Hiểu ra điều đó khiến cậu mỗi khi nghĩ về chuyện giữa tiên sinh và Quỳ thiếu gia tim lại càng đau đớn hơn. 
Còn có... 
Hôm nay là ngày sinh nhật của Quỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-lam-the-than/3589305/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.