Dưỡng thương thêm một ngày, cảm giác vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn vô cùng bất tiện. Đã hai, ba ngày không tắm khiến cả người Mộ Thiếu Cẩn hơi khó chịu.
Thẩm Đằng cởi áo ra, để lộ thân hình nóng bỏng tay khiến Mộ Thiếu Cẩn như ngừng thở, cậu ngại ngùng liếc mắt sang hướng khác.
Phi lễ chớ nhìn.
Thẩm Đằng đi tới gần.
" Tiên sinh... Anh làm gì vậy?".
Thẩm Đằng kêu cậu giơ tay lên cao, sau đó lột áo cậu lên nhưng chỗ băng bó khá vướng, anh lại sợ đụng phải vết thương của cậu nên dứt khoát gồng sức xé toạc cái áo ra.
Mộ Thiếu Cẩn hết hồn tròn mắt, tiên sinh đây là muốn làm gì a.
Cậu bị bế lên trong vô thức, rồi lại được anh đưa vào phòng tắm. Chỗ vết thương được bọc lại cẩn thận để không bị ngấm nước.
Tới đoạn cởi quần thì Mộ Thiếu Cẩn mới tỉnh táo lại, cậu giữ tay anh lại " Đừng mà, tiên sinh". Hai tai cậu đã đỏ tới tận sau gáy, dáng vẻ khiến người khác hận không thể bắt nạt cậu thêm một chút, nhưng lại sợ khiến cậu sợ hãi.
" Em chắc rằng với vết thương thế kia em có thể tự mình tắm hay sao?".
Mộ Thiếu Cẩn cắn nhẹ môi dưới " Nhưng... nhưng mà để tiên sinh tắm cho em, cái kia... cởi hết ra... em...".
Thẩm Đằng đứng dậy xoa đầu cậu " Vậy chả lẽ tôi gọi người khác tới giúp em tắm".
" Không! không được!".
" Vậy còn không ngoan ngoãn đứng im, đừng có để nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-lam-the-than/3589303/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.