Chẳng bao lâu sau Thẩm Đằng liền quay lại, trên tay còn cầm theo lồng giữ nhiệt, anh múc cháo từ trong lồng ra bát nhỏ.
Cháo được nấu vừa tới không quá nát, mùi thơm ngọt nhẹ của gạo hòa cùng với mùi thịt thăn băm nhuyễn phảng phất trong không khí.
Mộ Thiếu Cẩn tối qua vốn ăn không nhiều, trải qua một đêm sóng gió sau khi tỉnh lại đói vô cùng.
Nhưng mà...
Lúc tiên sinh ở phòng đối diện cũng lấy cháo cho Quỳ Linh Lam.
Là tiên sinh chăm sóc lo lắng chuẩn bị cháo cho cậu hay là vốn dĩ anh ấy chuẩn bị cho Quỳ thiếu gia...còn dư lại mới cho cậu.
Một thế thân như cậu cũng chỉ đáng ăn lại đồ thừa của chính thức mà thôi.
Bát cháo nóng hổi được đặt ở trước mặt, Mộ Thiếu Cẩn mãi chìm trong suy nghĩ cũng không để ý. Tới khi Thẩm Đằng múc một thìa thổi nguội bớt rồi đút tới trước miệng thì Mộ Thiếu Cẩn mới hoàn hồn lại.
Dạo này cậu rất hay thất thần như vậy.
Mộ Thiếu Cẩn nhìn thìa cháo không chịu mở miệng.
Cậu mới không ăn lại đồ thừa của người ta đâu.
Đói chết cũng không ăn.
" Sao vậy?".
Thẩm Đằng hỏi nhưng Mộ Thiếu Cẩn quay mặt đi không trả lời.
" Tiểu Cẩn, em nghĩ điều gì, lo lắng chuyện gì thì có thể nói với tôi, không cần tự mình suy nghĩ quá nhiều".
Mộ Thiếu Cẩn thầm nghĩ, nói ra anh cũng không hiểu, rõ ràng coi cậu là thế thân, biết rằng Quỳ thiếu gia đã trở về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-lam-the-than/3589300/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.