🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chu Bồi Ngọc trong kỳ nghỉ hè rảnh rỗi không có việc gì làm liền tìm Vạn Thu trò chuyện, biết được Vạn Thu đang tập lái xe. 

“Cậu cũng định thi bằng lái sao?” Chu Bồi Ngọc trước đây đã đăng ký học ở trường lái xe, nhưng vì thời tiết và lười biếng nên không muốn ngày nào cũng đến tập, cứ trì hoãn mãi. 

“Ban đầu tớ định đi thực tập ở công ty giống Ức Quy, nhưng anh cả bảo tớ phải thi bằng lái trước, quà anh ấy tặng tớ vẫn để trong gara, chưa lái thử lần nào.” 

“Anh Sở Chương tặng cậu một chiếc xe sao? Xe gì vậy?” Chu Bồi Ngọc tò mò hỏi. 

“Tớ cũng không biết là xe gì, lát nữa tớ có thể gửi ảnh cho cậu xem.” Vạn Thu trả lời. 

Vạn Thu hy vọng món quà của anh cả có thể được sử dụng, cậu nhớ Sở Ức Quy cũng đã học lái ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba, cho nên nghĩ mình cũng nên học lái xe. 

Nhưng cậu không giống như Sở Ức Quy, không thể một lần làm được nhiều việc mà vẫn làm tốt, vì vậy đành dành cả kỳ nghỉ hè để tập trung thi bằng lái, từ bỏ cơ hội thực tập. 

“Cậu học ở trường lái nào vậy?” Chu Bồi Ngọc nghe xong thì vui mừng khôn xiết khi biết Vạn Thu cũng đăng ký cùng trường lái với mình, “Tớ cũng đăng ký ở đó, chúng ta có thể cùng nhau đi tập lái!” 

“Tớ tập lái ở nhà, mẹ tớ đã mời huấn luyện viên từ trường lái về, còn nhờ họ vẽ sẵn vạch tập lái.”

Chu Bồi Ngọc nghe xong im lặng hai giây. 

Không hổ danh là nhà Vạn Thu. 

Là phú mấy đại rồi nhỉ?

Nhà cô tuy cũng được xem là gia đình khá giả, nhưng chuyện tùy tiện tìm một chỗ ở nhà để tập lái xe thì đúng là không dám mơ tới. 

“Vậy tớ có thể đến tập cùng không? Cậu cũng đang tập, vậy chúng ta tập cùng nhau thì chắc sẽ vui hơn.” Chu Bồi Ngọc đề nghị.

“Được!”

Vạn Thu đồng ý, Chu Bồi Ngọc có chút vui mừng. 

Xem như vừa chiếm được chút lợi lộc đi! 

Vừa có thể tập lái xe, lại còn được ở cùng bạn bè, chắc chắn thú vị hơn ở trường lái. 

Sau khi cúp máy, Vạn Thu gửi cho Chu Bồi Ngọc một tấm ảnh về chiếc xe. Đó là một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ cực kỳ đẹp và nổi bật.

Chu Bồi Ngọc lên mạng tra cứu, dần dần phát hiện ra chuyện không ổn. 

Xem đi xem lại, thậm chí còn hỏi ý kiến những người bạn hiểu biết về xe. 

Sau đó hít một hơi thật sâu. 

Chu Bồi Ngọc lập tức nhắn tin cho Vạn Thu: Cậu không dùng chiếc xe này để tập lái đấy chứ?

Vạn Thu nhanh chóng trả lời: Không phải chiếc xe này, chiếc này ở trong ga-ra nhà tớ.

Chu Bồi Ngọc nheo mắt.

“Trong ga-ra nhà tớ”, bây giờ Vạn Thu còn rất trẻ nhưng đã thuộc tầng lớp có nhà riêng và siêu xe rồi.

Chu Bồi Ngọc cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp. Điều kiện của Vạn Thu đã vượt quá mức, khiến người khác không thể cảm thấy ghen tị được nữa.

Vạn Thu lại gửi tin nhắn: Mẹ tớ nói nhà có nhiều xe, dùng xe ở nhà tập lái là được, ba tớ cũng bảo xe trong nhà rất bền, không sợ va chạm.

Chu Bồi Ngọc  suy nghĩ một chút: Cậu tự lái xe có chắc chắn không?

Vạn Thu: Mẹ tớ mời huấn luyện viên ở trường dạy lái xe đến nhà rồi.

Chu Bồi Ngọc : …

Khi Chu Bồi Ngọc  đến nhà Vạn Thu, cô đã gặp vị huấn luyện viên đó.

Thân hình trung bình, da rất đen, khuôn mặt không cảm xúc, trầm lặng và nghiêm nghị.

Đó chính là… huấn luyện viên trước đây của cô.

Chu Bồi Ngọc và huấn luyện viên nhìn nhau, trong mắt đối phương đều hiện rõ sự ngượng ngùng.

Khi ngồi trên ghế phụ, huấn luyện viên giống như một bức tượng Phật, vẻ mặt không cảm xúc hướng dẫn Vạn Thu cách lái xe.

Trông ông ta chẳng khác nào một giáo viên cứng nhắc, kiên nhẫn giải thích từng bước cách vận hành và chú ý từng chi tiết, không ngừng lặp đi lặp lại.

Chu Bồi Ngọc lặng lẽ ngồi ở ghế sau.

Không dám nói lời nào.

Chu Bồi Ngọc biết rõ tính cách của vị huấn luyện viên này. Những lời mỉa mai của ông ta không bao giờ thiếu, trước đây cô còn từng thấy có học viên bị mắng đến phát khóc.

Chu Bồi Ngọc hoàn toàn tin khuôn mặt cứng đơ hiện tại của ông ta là đang cố gắng nhẫn nhịn, nhún nhường trước sức mạnh của đồng tiền.

Hóa ra khi muốn nhẫn nhịn thì thật sự có thể làm được, Chu Bồi Ngọc nghĩ.

Vạn Thu học rất chậm, dù đã rất cố gắng chú ý nhưng vẫn liên tục mắc lỗi ở cùng một chỗ. 

Vì biết rõ quá khứ của Vạn Thu, Chu Bồi Ngọc cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng huấn luyện viên thì không biết điều đó.

Chu Bồi Ngọc đã thấy cơ mặt ở khóe mắt của huấn luyện viên giật liên tục.

Cô ho khẽ một tiếng, cố gắng làm dịu bầu không khí ngượng ngùng trong xe: “Chiếc xe này nhìn giống xe huấn luyện ở trường lái, nếu lái quen rồi thì cảm giác cũng không khác biệt lắm đâu.”

Vạn Thu đang tập trung lùi xe vào ga-ra, hoàn toàn không có thời gian đáp lời Chu Bồi Ngọc. 

Huấn luyện viên lại lạnh như băng nói: "Chiếc xe này giá thị trường là một triệu rưỡi, xe huấn luyện sao, ha..."

Chu Bồi Ngọc lập tức hiểu áp lực của huấn luyện viên đến từ đâu.

Không ngạc nhiên khi mỗi lần Vạn Thu sắp phạm sai lầm, huấn luyện viên còn căng thẳng hơn cả cậu.

“Tại... tại sao không chọn một chiếc xe rẻ hơn chút?” Chu Bồi Ngọc lắp bắp hỏi.

“Đây đã là chiếc rẻ nhất trong ga-ra rồi.” Huấn luyện viên lạnh lùng đáp.

Chu Bồi Ngọc: “...” Cô đột nhiên rất muốn về nhà.

Lần này, đến lượt Chu Bồi Ngọc ngồi vào ghế lái tập xe. Ban đầu chỉ có huấn luyện viên căng thẳng, nhưng giờ đây, cả người ngồi ghế lái lẫn người ngồi ghế phụ đều căng như dây đàn.

Lần đầu tiên Chu Bồi Ngọc tập lái với sự tập trung cao độ như vậy.

Khi Vạn Thu không để ý, Chu Bồi Ngọc lén hỏi huấn luyện viên: “Thầy đã căng thẳng thành thế này, sao còn nhận việc ở đây?”

Huấn luyện viên liếc nhìn cô một cái: “Tiền lương ở đây gấp ba lần lương cộng tiền hoa hồng ở trường dạy lái.”

Chu Bồi Ngọc cảm thấy mình hỏi câu này đúng là thừa thãi.

Cô lại hỏi: “Dạy Vạn Thu có gì khó khăn hơn so với các học viên khác không thầy?”

Huấn luyện viên nói: “Áp lực ở đây không đến từ học viên.”

Chu Bồi Ngọc đứng bên sân tập rộng lớn, nhìn xung quanh.

Bốn góc sân tập đều được lắp đặt camera giám sát.

Bên cạnh sân tập dựng một căn phòng nhỏ, lúc nào cũng bật điều hòa. Trong đó có sẵn kem, trái cây, đồ uống được sắp xếp ngay ngắn, có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

Ngoài cửa còn có một chiếc ô che nắng lớn và bàn ghế. Ở đó lúc nào cũng có người ngồi.

Khi thì Bạch quản gia, khi thì người giúp việc.

Mà người giúp việc của Sở gia không ai là không cầm lương cao và được đào tạo chuyên nghiệp, bọn họ ngồi nghiêm chỉnh ở đó không khác nào những chiếc camera hình người, dùng ánh mắt không ngừng soi xét huấn luyện viên.

Chu Bồi Ngọc ngập ngừng hỏi Vạn Thu: “Sao phải làm đến mức này vậy?”

“Ban đầu tớ cũng không biết.” Vạn Thu cũng thấy có vẻ không cần thiết, “Tớ hỏi Ức Quy, Ức Quy nói ba mẹ đã xem rất nhiều video huấn luyện viên dạy học viên lái xe.”

Chu Bồi Ngọc: “...”

Mặc dù đã biết Sở gia bảo vệ Vạn Thu quá mức, nhưng tới mức độ này thì thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Trước đây khi Ức Quy thi bằng lái, chắc không bị mắng đến mức này đâu ha?” Chu Bồi Ngọc nhịn không được thương cảm cho huấn luyện viên, cố gắng tranh thủ một chút “nhân quyền” cho ông ta.

"Vì Ức Quy rất xuất sắc, không ai dám mắng Ức Quy." Vạn Thu nói một cách hiển nhiên.

Chu Bồi Ngọc không thể phản bác.

Cô quay sang nhìn huấn luyện viên, thầm mặc niệm ba giây.

Xin lỗi, cô bất lực rồi.

Khi nghỉ giữa giờ, bọn họ được đầu bếp mang đến một phần mì lạnh. Không thể không thừa nhận món ăn rất ngon, khẩu phần cũng lớn, chắc hẳn có chuẩn bị cho cả huấn luyện viên.

Suốt cả buổi sáng, cuối cùng Chu Bồi Ngọc cũng thấy nét mặt thoải mái hiếm hoi của huấn luyện viên.

Trong lúc ăn, Chu Bồi Ngọc trò chuyện với Vạn Thu về bạn trai của mình, chia sẻ chuyện tình cảm, còn khoe hình nền điện thoại: "Nhìn này, đây là bạn trai tớ, ngoại hình hơi bình thường nhưng anh ấy thực sự rất dịu dàng."

Vạn Thu gật đầu, gương mặt hiện rõ vẻ “Tớ hiểu mà, tớ cũng thế.”

“Cậu vẫn dùng ảnh của đại thần Sở Chương làm hình nền sao?” Chu Bồi Ngọc chọc vào màn hình của Vạn Thu. Đúng như dự đoán, màn hình sáng lên, là ảnh của Sở Chương, "Wow, bức này đẹp thật đấy."

"Đây là anh cả chụp riêng cho tớ." Vạn Thu đặt đũa xuống, chỉ vào dòng số ở góc dưới cùng màn hình, "Trên hình nền này còn có số liên lạc khẩn cấp, nếu có chuyện gì xảy ra, có thể gọi cho anh cả."

Chu Bồi Ngọc đã quen với sự bảo vệ quá mức của Sở Chương dành cho em trai mình.

Ban đầu cô định nhờ Vạn Thu gửi ảnh cho mình, nhưng khi biết đây là ảnh chụp riêng, cô lập tức từ bỏ ý định.

"Nhưng không phải cậu đang yêu đương sao? Không định dùng ảnh người yêu làm hình nền sao?" Chu Bồi Ngọc hỏi.

Vạn Thu sững người.

Nhìn vào điện thoại, dường như cậu đang suy nghĩ gì đó.

"Nếu cậu lo về liên lạc khẩn cấp thì cứ để ảnh đại thần Sở Chương làm hình nền, còn dùng ảnh người yêu làm màn hình khóa là được mà, người yêu cậu chắc chắn cũng muốn cậu đặt ảnh cô ấy làm hình nền."

Vạn Thu nhìn vào điện thoại, có vẻ lưỡng lự.

Huấn luyện viên bên cạnh đã đợi rất lâu, ăn xong phần mì lạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, hỏi: "Các em nói đến Sở Chương, là ai vậy?"

"Sở Chương sao? Là anh cả của Vạn Thu, thầy không biết sao? Chính là đại minh tinh hát bài Kỳ nguyện dư thu đó, sao mà không biết được chứ?" Chu Bồi Ngọc đập bàn, tỏ vẻ không ai trên đời là không biết đến Sở Chương.

Huấn luyện viên lặng lẽ đặt đũa xuống.

Khuôn mặt như hóa đá.

Nhận ra điều đó, Chu Bồi Ngọc vỗ vai huấn luyện viên, an ủi: "Đừng căng thẳng quá, chỉ cần thầy đối xử tốt với Vạn Thu, đại thần Sở Chương sẽ không làm gì đâu."

Nhìn vẻ mặt như hóa đá của huấn luyện viên, Chu Bồi Ngọc nghĩ có lẽ từ nay huấn luyện viên sẽ không dám tùy tiện chế nhạo học viên nữa.

Buổi tối, khi tan làm, Sở Ức Quy trở về nhà, lúc đó bọn họ vẫn đang tập lái xe.

Sở Ức Quy đứng bên cạnh sân tập, hắn vừa bước vào, Vạn Thu đã nhìn thấy ngay.

"Sở Ức Quy!" Chu Bồi Ngọc đã lâu không gặp hắn, tiện tay ném một chai nước từ trong xe cho hắn, "Chào buổi chiều!"

Cô thấy Vạn Thu vui mừng chạy tới ôm Sở Ức Quy.

Sở Ức Quy một tay cầm chai nước vừa được ném tới, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên gáy của Vạn Thu, dường như đang kiểm tra xem cậu có ra mồ hôi không.

Bàn tay kia lần từ sau gáy lên phía trước, khẽ nâng cằm Vạn Thu lên, như thể đang quan sát trạng thái của cậu.

“Có mệt không?” Sở Ức Quy hỏi.

Vạn Thu lắc đầu, rồi cũng hỏi lại: “Anh có mệt không?”

Sở Ức Quy khẽ cười, nét mặt toát lên sự dịu dàng hiếm thấy: “Không mệt, em tập cả ngày rồi, tối còn định tập nữa không?”

Trong mắt Chu Bồi Ngọc, hình ảnh Sở Ức Quy cúi đầu nhìn Vạn Thu tràn đầy dịu dàng, hoàn toàn khác với người lạnh lùng mà cô từng biết.

Dù trước đây đã quen với việc Vạn Thu và Sở Ức Quy thường xuyên thân thiết như vậy, nhưng lần này lại đặc biệt…

Chu Bồi Ngọc vô thức chơi đùa với chai nước trong tay, nheo mắt như đang cố tìm ra điểm gì đó bất thường.

Vạn Thu ngước nhìn lên, bất ngờ hỏi Sở Ức Quy, “Ức Quy, anh có muốn em lấy ảnh của anh làm hình nền điện thoại không?”

Lạch cạch.

Chai nước trong tay Chu Bồi Ngọc rơi thẳng xuống đất.

Huấn luyện viên lúc này đang định bước xuống xe liền lặng lẽ thu chân lại, đóng cửa xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.