Đây có lẽ là một sáng sớm không khác gì bình thường, nhưng cũng là ngày Sở Ức Quy có lẽ sẽ không bao giờ quên.
Vạn Thu tiếp nhận hắn, bao dung hắn, cho phép hắn.
Hắn được Vạn Thu nuông chiều vô điều kiện.
Dùng từ nuông chiều có vẻ hơi kì lạ, nhưng đối với Sở Ức Quy, không từ nào chính xác hơn thế.
Hắn muốn ở bên cạnh Vạn Thu.
Muốn cảm nhận sự dịu dàng sau những phút giây thân mật.
Dục vọng và sự ỷ lại quấn lấy nhau, càng có được, hắn càng phải trân trọng.
Hắn không muốn rời xa Vạn Thu.
“Để anh đưa em đi, chờ anh một chút.” Sở Ức Quy nắm lấy tay Vạn Thu, không muốn buông.
Nỗi bịn rịn trong lòng như muốn bùng nổ.
Hắn hơi hối hận vì đã không để lại bất kỳ dấu vết nào trên người Vạn Thu.
Bao lâu nay hắn vẫn luôn tự kiềm chế, vậy mà sáng nay đột nhiên tất cả trở nên không thể kiểm soát.
Những ngày trước khi thực sự có được Vạn Thu, nghĩ lại chỉ toàn là những tháng ngày dằn vặt.
“Được rồi.” Vạn Thu cười, “Vậy anh đi thay đồ trước đi.”
Khi bước vào phòng mình, Sở Ức Quy nhìn chiếc giường với chăn gối còn xộc xệch.
Ánh mắt lướt qua chiếc thùng rác bên cạnh.
Chỉ trong vài giây, lý trí trỗi dậy, hắn đưa tay che kín mặt.
Hắn vừa làm gì ở trong nhà ân nhân, với người hắn yêu chứ…
Chỉ vì hắn dậy muộn hơn Vạn Thu, cũng không có ai gõ cửa, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ngoc-cung-co-the-duoc-nha-giau-cung-chieu-sao/3735341/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.